HAI NGƯỜI ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA - Trang 97

Kể từ sự kiện này, Hoài được mệnh danh là “ông nhỏ của bà lớn”. Cũng

như tôi, Hoài tận dụng tối đa bí danh mặc dầu biết rằng nó chỉ tồn tại trên
đầu môi. Mỗi lần giúp đỡ tôi việc gì là Hoài lại thòng theo một câu:

- Bà thấy không, tui được việc hơn “ông lớn” của bà rất nhiều.

Và tôi cũng tự cho phép mình cợt nhả đôi chút:

- Ờ tui biết! Tui biết tuy ông chỉ là “ông nhỏ” nhưng ông còn tuyệt vời

hơn cả “ông lớn” nữa.

- Vậy bà tăng chức cho tôi đi! Tẩy chay “ông lớn” đi! Được không?

- Thôi! - Tôi lườm Hoài một cái rõ tình tứ - Đừng có được voi đòi tiên,

“ông nhỏ” của tui ạ!

Nói gì thì nói, “ông lớn” vẫn hơn đứt Hoài về mọi mặt. Tuy “ông nhỏ”

cũng thuộc loại đẹp trai, cũng học hành tươm tất nhưng dù sao “thầy” vẫn
hơn! Và nụ cười tươi roi rói Christophe dành cho tôi thu hút hơn nhiều
những câu nói đùa vô nghĩa của Hoài. Vì một điều không thể chối cãi là
chưa bao giờ tôi bắt gặp Hoài nhìn mình bằng một ánh mắt khác, nên tôi
chẳng thấy chút gì là rung động. Lúc nào Hoài cũng bình thản, cũng tỉnh
táo. Mọi người đều biết chúng tôi đóng kịch với nhau tuy nhiên họ vẫn ấm
ức.

Bọn con gái cho tôi tốt phước được một “ông lớn” để làm kiểng và một

“ông nhỏ” để sai vặt, còn lũ con trai thẳng thừng cho tôi là lợi dụng sự khờ
dại của một kẻ dại gái. Con trai bao giờ cũng cho những nhận xét hời hợt.

Để khỏi mang danh “ông nhỏ” đầy tủi hổ mà vẫn giữ được cương vị cũ,

từ từ Hoài xưng mình là “ông xã của Phương” và gọi tôi là “bà xã của
Hoài”. Vậy là giữa hai ông bà xã không còn sự có mặt của bất kỳ một người
nào khác. Nhưng trong giấc mơ của tôi vẫn đầy ắp những nụ cười làm rạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.