HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 103

nói với tôi về những bức thư ấy khi tôi ở Sainte -
Marie. Mười năm. Đẹp biết bao, là mười năm tốt nhất
của cuộc đời tôi. Nhưng ngày tôi trở về Paris cách
đây hai năm, ông ấy mới hỏi tôi. Tôi đã nói với ông
ấy những điều như tôi nói với ông, coi như những
điều tôi có quyền được nói, nhưng tôi không muốn
tiết lộ một kỷ niệm nào lờ mờ có thể giúp cho ông ấy
lần ra con đường tìm kiếm. Từ đấy mới xảy ra
chuyện tôi thường xuyên bị quấy rầy, trách móc, rồi
đi đến những cuộc cãi cọ, những cơn thịnh nộ kinh
khủng.... cho đến lúc tôi quyết định phải trốn.

- Một mình à ?
Cô đỏ mặt, nói:
- Không, nhưng không phải trong những hoàn

cảnh mà ông có thể tưởng tượng được đâu.
Guillaume Ancivel hết sức thận trọng tán tỉnh tôi như
một người muốn được giúp ích mà không hề mong
chờ được đền đáp. Anh đã đạt được như thế nếu
không phải là cảm tình của tôi thì ít ra cũng là lòng
tin của tôi. Thế là tôi đã rất sai lầm, đã kể cho anh
những dự định trốn chạy của tôi.

- Hắn đồng ý với cô, không nghi ngờ chứ ?
- Hắn hoàn toàn đồng ý với tôi, giúp tôi trong việc

chuẩn bị và giúp tôi bán đi vài thứ nữ trang và những
chứng phiếu mà tôi được thừa kế của mẹ tôi. Trước
ngày tôi ra đi, và vì tôi không biết ẩn náu ở đâu,
Guillaume nói với tôi: “Tôi từ Nice đến và phải trở
về đây vào ngày mai. Cô có muốn tôi đưa cô đến đấy
không ? Trong thời kỳ này cô không tìm được nơi ẩn
náu nào yên tĩnh hơn trên bờ Riviera đâu. Làm sao tôi
lại có thể từ chối được sự đề xuất của hắn ? Chắc
chắn là tôi không yêu hắn, nhưng hắn tỏ ra thành thật
và rất tận tình. Tôi nhận lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.