HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 105

- Nhờ đâu ? Người ta đã thấy được rõ ràng khi

người ta chú ý. Nhưng.... đã hai hôm nay tôi sống
trong tình trạng như điên dại khi cuộc tấn công của
Jodot vẫn còn làm cho tôi phẫn nộ. Thế là tôi đi theo
Guillaume mà chẳng hề hỏi hắn mục đích của chuyến
đi ấy. Tôi bối rối, hổ thẹn về sự hèn nhát của tôi và
lấy làm khó chịu về sự có mặt của con người ấy đã
trở nên mỗi lúc một xa lạ đối với tôi... Tôi đã đóng
vai trò gì ở Monte - Carlo ? Điều ấy đối với tôi không
được rõ ràng lắm. Guillaume đã đưa cho tôi những lá
thư mà tôi phải đưa lại cho hắn trong hành lang của
khách sạn để hắn giao lại cho một quý ông. Những lá
thư gì ? Quý ông nào ? Tại sao Marescal lại ở đấy ?
Làm thế nào mà ông lại kéo tôi ra được khỏi tay hắn
? Tất cả những cái ấy thật khó hiểu. Tuy vậy, bản
năng của tôi đã được đánh thức. Tôi cảm thấy thù
địch đối với Guillaume càng tăng lên. Tôi ghét hắn.
Rồi tôi từ Monte - Carlo ra đi, kiên quyết phá bỏ điều
ước liên kết chúng tôi với nhau và đến ẩn náu ở đây.
Hắn theo đuổi tôi đến tận Toulouse và đến đầu buổi
chiều khi tôi báo cho hắn biết quyết định của tôi rời
bỏ hắn thì hắn tin chắc rằng chẳng có cách nào làm
cho tôi thay đổi ý kiến. Hắn lạnh lùng, cứng rắn và
với một cơn giận dữ làm cho mặt hắn cau lại. Hắn trả
lời tôi:

- Được. Chúng ta chia tay. Thực ra điều ấy đối với

tôi chẳng có gì hệ trọng. Nhưng tôi nêu ra một điều
kiện.

- Một điều kiện ?
- Đúng. Một hôm, tôi nghe được bố dượng

Brégeac của cô nói đến một bí mật cô được thừa kế.
Cô hãy nói cho tôi bí mật ấy thì cô sẽ được tự do.
Vậy là tôi đã hiểu tất cả. Mọi cam đoan của hắn, sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.