HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 107

Anh cười gằn:
- Cũng với ý đồ moi bí mật của cô, chứ gì nữa...

Có phải cô định nói như vậy không ?

- Tôi không định nói thế - Cô thì thầm, mệt mỏi -

Tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng hiểu gì hết. Đã hai ba
tuần nay, tôi đã húc phải những bức tường thành của
bóng tối ở mọi phía. Ông đừng đòi hỏi tôi về lòng tin
của tôi nữa mà tôi không thể cho được. Tôi ngờ vực
mọi việc và mọi người.

Anh thương hại cô và để cho cô đi.
Khi anh đi ra, (anh đã tìm thấy một lối đi khác)

một cửa ngầm ở phía dưới khoảnh đất phẳng gần trên
cùng và anh đã mở ra được. Anh nghĩ:

"Cô ấy không nói một lời nào về cái đêm kinh

khủng ấy. Song Miss Bakefield đã chết. Hai người
đàn ông cũng đã bị giết. Và ta đã nhìn thấy cô cải
trang, đeo mặt nạ. "

Nhưng, đối với anh cũng vậy, hoàn toàn bí hiểm

và khó hiểu. Xung quanh anh cũng như xung quanh
cô vẫn những bức tường đen sẫm ấy sừng sững, ở
đấy, chỗ này chỗ kia có vài đốm sáng xanh nhạt lọt
qua. Thật vậy không phải trong chốc lát - mà nó đã
như vậy kể từ khi bắt đầu của cuộc phiêu lưu - khi ở
trước mặt cô, anh không còn nghĩ đến lời thề báo thù
và căm ghét mà anh đã nói trước thi thể của Miss
Bakefield. Không gì có thể làm cho xấu đi hình ảnh
duyên dáng của cô gái có đôi mắt màu lục.

Suốt hai ngày, anh không gặp lại cô. Rồi ba ngày

tiếp theo, cô đến mà không giải thích sự trở lại của
mình, nhưng vì cô đã tìm được một sự che chở mà cô
không thể bỏ qua.

Lần đầu, cô ở lại mười phút, rồi mười lăm, rồi hai,

ba mươi phút. Hai người nói chuyện rất ít. Dù muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.