HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 132

Một hôm, Raoul nấp sau một tấm màn che. Anh

nhìn thấy Brégeac ở đầu giường của Aurélie. Đấy là
một con người ưu tư, mặt hóp và vàng võ, khá cao,
dáng vẻ hoạt bát, dù sao cũng lịch thiệp hơn và quí
phái hơn so với Mareseal dung tục. Khi tỉnh dậy cô
gái trông thấy anh đang cúi xuống giường cô, cô xẵng
giọng nói:

- Mặc tôi... Cứ mặc tôi...
Hắn thì thầm:
- Con ghét ta lắm phải không ? Con làm cho ta

đau khổ thì con mói vui hay sao ?

- Tôi không bao giờ làm đau khổ người đã lấy mẹ

tôi.

Hắn nhìn cô với một nỗi đau rõ rệt:
- Con đẹp lắm, con gái đáng thương ạ... Nhưng

chao ôi ! Sao con lại hắt hủi sự trìu mến của ta ? Phải
ta biết, ta đã nhầm. Đã từ lâu, ta đã bị cuốn hút về
phía con chỉ vì điều bí mật mà chẳng có lý do gì con
lại giấu ta. Nhưng nếu con cứ khăng khăng trong sự
im lặng vô lý ấy thì ta sẽ không nghĩ đến những điều
gì khác là nỗi thống khổ đối với ta... bởi vì chẳng bao
giờ con sẽ yêu ta... bởi vì không có được chuyện con
yêu ta.

Cô gái không muốn nghe hắn nói và quay mặt đi.

Nhưng hắn vẫn còn nói:

- Trong khi mê sảng, đôi khi con bộc bạch rằng

con muốn nói với ta. Có phải như thế không ? Hay về
cuộc chạy trốn dại dột của con với tên Guillaume ?
Hay tên khốn nạn ấy đã dẫn con đến đâu ? Con đã
như thế nào trước khi con ẩn náu trong tu viện ?

Cô gái không trả lời, vì kiệt sức mà cũng có thể vì

khinh bỉ. Hắn im lặng. Khi hắn đi rồi, đến lượt Raoul
cũng đi và anh nhìn thấy cô khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.