HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 122

MƯỜI LĂM

M

ột giọng nói bằng tiếng Việt cất lên làm Joseph giật mình.

— Chỗ đó có đau lắm không?
Anh mở mắt ra và thấy trước mặt một đứa bé gái độ mười tuổi đang

ngồi xổm phía dưới chân mình. Trên người nó đang mặc một bộ đồ
nhạt màu bằng một loại vải rẻ tiền, đứa bé đi chân không. Đôi chân
mày trên khuôn mặt bé bỏng đó cau lên, đầy vẻ lo âu và Joseph đoán ra
mình đã kêu la đau đớn nhiều lắm bên dưới khoan đò này. Con đò tròng
trành nhẹ trên mặt sông, dưới lưng anh có trải hai chiếc chiếu nên anh
nghe dễ chịu đôi phần khi thân thể anh phải nằm lên các tấm ván chông
chênh trong khoang đò.

— Có, hơi đau một chút.
Joseph hào hển đáp lời đứa bé, hơi thở của anh nặng nhọc vô cùng.

Tấm vải băng trên ngực của anh đen màu máu khô đọng và Joseph phải
khó khăn lắm mới cử động cánh tay phải của mình. Viên đạn đã ghim
sâu vào phần ngực phải của anh, chếch bên dưới xương cổ một chút và
chạy sâu gần tới phổi. Riêng vết thương bên dưới nách, Joseph đoán có
lẽ viên đạn đã đi ra khỏi thân thể của anh rồi. Hiện tại, sau năm ngày,
năm đêm thì kể như lá phổi bên phải của anh đã hư và anh đoán việc
làm mình thở khó khăn như thế này có nghĩa là anh chỉ còn có một bên
phổi làm công việc hô hấp mà thôi.

— Ông sẽ chết phải không?
Joseph nhìn vào đôi mắt đang mở to, đầy thắc mắc trên gương mặt

của đứa bé mà quên đi vẻ ngây thơ cùng vẻ đẹp chưa thành hình của
nó. Joseph chỉ thấy ánh mắt đầy lo lắng của đứa bé đang chờ đợi câu trả
lời của mình.

— Không, chắc không chết đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.