HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 172

J

oseph buồn bã nhìn xuống khuôn mặt của Mark đang ngủ yên trên

giường rồi nhìn qua Tempe nói nhỏ.

— Tempe, thật là đau đớn quá đỗi, anh phải xin em tha lỗi cho anh,

nếu như anh được phép nói với em điều gì. Nếu như anh đã không hành
động quá ngu muội thì chuyện như thế này đã không xảy ra.

— Anh nói như vậy nghĩa là làm sao?
Tempe cất tiếng hỏi, giọng nàng gần như thì thầm.
— Nếu như anh không bỏ bê mẹ con em, anh nghĩ là hai đứa con của

chúng ta không đến nông nỗi này. Gary có lẽ đã không phải chết, và
Mark sẽ không…

Giọng nói của Joseph tắt nghẽn, cả hai người cùng cúi đầu nhìn

xuống gương mặt nhăn nheo, xanh mét của Mark. Mọi người cùng trở
về căn nhà của Nghị Sĩ Sherman tại Georgetown trước hai giờ sáng một
chút. Một bác sĩ thân cận của gia đình được mời tới để chăm sóc vết
thương trên tay cho Mark.

Mấy tuần lễ gần đây, Thượng Nghị Sĩ Sherman về lại căn nhà ở

Charles County và Joseph đã đề nghị với Tempe để đưa Mark về đây
sau khi dự xong cuộc biểu tình để tránh khỏi phải gặp người chồng sau
của Tempe. Trước khi ra về, vị bác sĩ gia đình cho Joseph biết là ông đã
chận cơn đau trên tay của Mark và anh sẽ ngủ yên trong vòng ít nhất
mười hai tiếng đồng hồ. VỊ bác sĩ hẹn trở lại khám cho Mark vào ngày
hôm sau. Nằm thiêm thiếp trên giường, vóc dáng gầy ốm không tưởng
của Mark, cộng thêm vẻ xanh xao, bệnh hoạn càng làm Mark tiều tụy
hơn trước đây rất nhiều. Tempe phải khép mắt lại để khỏi nhìn thấy
cảnh thương tâm này, nàng quay người nói nhỏ.

— Anh đừng tự trách mình quá đáng. Anh có lần nào để ý tới tánh

nết bất thường của Gary khi nó chọn ngành Bộ Binh làm lý tưởng cho
nó không? Và Mark muốn thành phi công ngay từ khi nó mới lớn, bởi
vì anh là phi công hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.