HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 173

— Nhưng anh chỉ vì bắt buộc mà thôi. Nếu không có cuộc chiến

tranh thì đâu anh đã là phi công?

Tempe nói:
— Em biết, nhưng những tấm hình mà con nó thấy anh với đoàn

Flying Tigers của anh khắp cùng nhà đã ăn sâu vào trí tưởng tượng của
con ngay từ khi nó còn nhỏ. Một bữa nó tìm thấy cái này trong ngăn
kéo và nó đã xin em cho bằng được.

Nói tới đây Tempe xoay người lại xòe bàn tay ra trước mặt Joseph để

cho anh nhìn thấy cái chân thỏ trên tay mình rồi nói tiếp.

— Con nó đã không rời chiếc chân thỏ này bao giờ, ngay như tối nay

nó vẫn cầm theo.

Joseph nhìn Tempe đầy kinh ngạc và khi nàng quay người bước ra

khỏi phòng ngủ, Joseph lặng lẽ bước theo sau. Tại phòng khách, Tempe
ngồi xuống ghế đầy vẻ mỏi mệt, nàng khẽ khép mắt lại. Với tuổi nửa
đời người, mái tóc của Tempe đã ngả màu xám, gương mặt nàng xanh
xao vì mệt mỏi, nhưng vẫn còn mang một vẻ đẹp của người đàn bà
xuân thì, và rõ ràng là Tempe đang ở vào một trạng huống vô cùng
buồn khổ, nhưng anh vẫn còn thấy vẻ bình tĩnh cố hữu đáng khen của
nàng ngày xưa, anh cất giọng nhỏ nhẹ.

— Tempe, anh rất mừng khi thấy em được hạnh phúc với người

chồng của em hiện tại. Em thật xứng đáng được hưởng hạnh phúc đó.

Tempe vẫn nhắm nghiền đôi mắt của mình và không đáp lời của

Joseph. Cùng lúc này thì người giúp việc từ bên ngoài bước vào, mang
đến tờ Washington Post mà theo lời yêu cầu của Thượng Nghị Sĩ
Sherman, tòa soạn đã cho đem giao tận nhà. Người giúp việc đặt nhẹ tờ
báo xuống bàn. Joseph thoáng thấy bức hình đăng ngay trang nhứt của
tờ báo, anh vội vàng bước tới cầm ngay lên với chủ tâm không để cho
Tempe nhìn thấy.

Bức hình chụp thân hình cứng đờ của Mark với hai tay dang thẳng,

nắm chặt hai thanh song sắt hàng rào trước tòa Bạch Ốc không khác gì
một người bị đóng đinh trên thập tự giá được in lớn, chạy bốn cột trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.