HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 213

trăm bốn mươi sáu tỷ mỹ kim đã tiêu phí vào cuộc xung đột khiến nhân
dân Hoa Kỳ bị phân tán hơn bao giờ hết kể từ khi có cuộc nội chiến tại
quốc gia của họ, nhưng bây giờ, ngồi một mình trong phòng khách sạn
giữa một chiều đông giá lạnh, Joseph cảm thấy khó khăn vô cùng trong
việc khai đầu cho bài báo mà anh phải viết cho số phát hành ngày mai.
Joseph đã trải qua mấy giờ liền, cố vật lộn với trí óc để tìm ý cho bài
báo, nhưng thời gian trôi qua đã lâu, tờ giấy trên bàn máy đánh chữ vẫn
chưa có được một dòng nào, cho đến khi bên ngoài có tiếng người gõ
cửa. Từ bên ngoài, Trần Văn Kim không bận tâm đến việc chào hỏi,
bước vội vào bên trong. Kim cầm trên tay một phong bì màu vàng đưa
về phía Joseph, anh cầm lấy hững hờ.

— Cái gì đây?
Trần Văn Kim đáp ngắn ngủn, không nhìn lên.
— Hình.
— Hình của ai?
— Con gái của ông, Tuyết.
Toàn thể căn phòng vụt yên lặng hoàn toàn. Joseph chau mày ngơ

ngác rồi đưa tay mở chiếc phong bì trong khi Trần Văn Kim nhỏ nhẹ
cất tiếng.

— Tôi muốn nói cho Monsieur biết là con gái của ông đã chết. Nó

chết trong trận dội bom hồi lễ Giáng Sinh vừa qua.

Joseph dừng tay trên chiếc phong bì chưa kịp mở, đứng sững giữa

phòng một lúc rồi quăng chiếc phong bì lên bàn đoạn ngồi phịch xuống
ghế, quay lưng về Kim. Thỉnh thoảng Joseph đưa tay bóp chặt lên
mang tai như cố đè bớt cơn đau đớn đang hoành hành mình. Kim vẫn
đứng yên trước cửa phòng, áo choàng vẫn còn để nguyên cúc cài,
gương mặt Kim không tỏ một thái độ nào khác lạ.

— Tuyết chết như thế nào?
— Thật ra thì một phần lớn dân chúng ở Khâm Thiên đã được di tản

khỏi thành phố, nhưng hầu hết những vùng phụ cận tại đó đã bị cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.