HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 214

dội bom vào đêm cuối cùng tàn sát gần hết, không còn một người nào
sống sót.

Joseph buồn bã nói:
— Tôi muốn hỏi Tuyết và gia đình của nó. Cả ba mẹ con nó đều chết

hết cả phải không?

— Chương và Tuyết đã chết. Còn Trinh, nhờ trốn ở một hầm núp

khác nên nó còn sống.

Joseph đưa hai tay ôm lấy đầu, mắt nhìn thẳng vào khoảng trống

trước mặt. Một lúc sau anh quay đầu nhìn lại chiếc phong bì trên bàn.
Joseph đưa tay cầm lên mở ra, trải những tấm hình lên mặt bàn. Anh
nhận ra một tấm hình của Tuyết do chính tay anh chụp lấy cho Tuyết
trước cửa trường Marie Curie ở Sài Gòn. Lúc đó Tuyết mới mười sáu
tuổi. Tuyết mặc một chiếc áo dài màu nhạt, trên mặt nàng phảng phất
buồn, nhưng gương mặt trẻ trung đó thật đẹp. Một tấm hình khác có lẽ
chụp lúc đám cưới của nàng, cho thấy Tuyết đang mỉm cười, choàng
tay qua một người thanh niên Việt Nam có đôi mắt thật dữ dằn, lúng
túng trong bộ âu phục hơi rộng. Một bức hình khác Tuyết đang chụp
chung với Lan, cả hai đều mặc áo dài thật đẹp, dù ai xa lạ nhìn vào bức
hình này cũng biết được đây là hai mẹ con, nhưng tấm hình cho thấy
hai người không đứng sát bên nhau, cũng không nắm tay nhau và cũng
không nhìn nhau. Một số hình khác chụp Tuyết đứng chung với các con
của nàng. Tấm hình cuối cùng là hình của Chương và Trinh. Cả hai đều
lớn hơn hồi Joseph thấy chúng ở Huế, điều này cho biết là ảnh được
chụp mấy lúc gần đây.

Trong đống hình có một mảnh giấy viết nguệch ngoạc bằng tiếng

Pháp và bên dưới có ký tên Trinh. Joseph chợt nghe nghẹn ngào tràn
lên cổ khi đọc những dòng chữ đó.

“Con biết là mẹ của con muốn ông giữ các tấm hình này. Mẹ con
rất ít khi nói chuyện về ông, nhưng con đã nhiều lần bắt mẹ con
nói cho con biết về ông, sau lần con gặp ông ở Huế. Con nghĩ
rằng mẹ con không thích nói về vấn đề này lắm, vì mỗi lần nói tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.