HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 215

thì mẹ con đều khóc. Có một lần mẹ con nói cho con biết, là ông
sẽ không bao giờ thấy được những tấm hình này, nhưng con nghĩ
rằng ông Kim của con sẽ biết cách đưa những tấm hình này đến
cho ông. Con mong là ông sẽ không phiền trách chi con vì con
muốn xin ông được giữ một bức ảnh mà ông chụp chung với mẹ
con ở trước trường của mẹ tại Sài Gòn ngày xưa. Kính chào ông.
— Trinh”

Joseph thả rơi tờ giấy xuống mặt bàn, hai tay ôm chặt lấy đầu. Anh

ngồi như vậy thật lâu, không quan tâm đến sự có mặt của Trần Văn
Kim.

— Trinh nó nhất quyết nài nỉ tôi trao lại cho Monsieur, bằng không

tôi đã không đến gặp ông làm gì.

Joseph ngẩng đầu lên nhìn Kim và một lần nữa, anh thấy Trần Văn

Kim vẫn e dè, giọng nói của Kim như cố che giấu điều gì như lần nói
chuyện với Joseph trên đường Kléber hồi trưa, anh quay người về phía
Kim.

— Vậy rồi đây Trinh sẽ ra sao?
— Đảng sẽ lo cho nó.
Sự đối đáp quá nhanh của Trần Văn Kim vang động khắp căn phòng

và dường như Kim cũng chợt nhận ra lời nói của mình có vẻ không ổn,
anh chần chừ bước đến gần bên Joseph thêm một chút rồi nói tiếp.

— Dĩ nhiên tôi cũng đứng ra lo cho nó nữa. Tuyết nó không phải chỉ

là con của ông mà thôi, nó còn là con gái của em tôi nữa.

— Anh có kề cận nó thường không?
Joseph cất giọng hỏi đầy vẻ ngạc nhiên và Kim đáp:
— Tuyết nó biết rõ tình cảnh hai dòng máu trong người của nó khi

nó tới Hà Nội, và tôi nghĩ điều này đã làm nó và tôi không được gần
gũi nhau cho lắm, tuy nhiên tôi cũng đã cố gắng giúp đỡ nó mà nó
không biết. Như Monsieur đã biết qua lá thơ của con Trinh, Trinh nó
không như mẹ nó, nó nhận tôi là ông cậu của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.