HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 217

lên một cảm tình đau đớn và cảm thấy tội nghiệp cho người đàn ông
chai đá trước mặt.

— Thật là mỉa mai vô cùng phải không Kim? Chúng ta không ngờ

lại có dịp nói chuyện như thế này tại Paris vào một ngày như ngày hôm
nay. Đã hơn bốn mươi năm qua, kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau,
với từng thời gian đó đã qua, cả hai chúng ta cũng đã phải chịu nhiều
đau khổ vì cuộc chiến tranh ở đó. Cha mẹ của anh, em gái của anh, và
cháu của anh bây giờ đã chết, anh thì đã từ bỏ gia đình lâu lắm rồi. Còn
tôi, tôi mất một đứa con trai, mất một đứa em, và mất một đứa con gái,
nhưng rồi để làm gì?

— Để cho Tự Do. Nhân dân Việt Nam lúc nào cũng quyết tâm để

được Tự Do.

Trần Văn Kim nói lên những điều giả dối này một cách buồn rầu,

anh đưa tay mở nút áo choàng rồi tự ngồi xuống một chiếc ghế gần đó
trước khi nói tiếp.

— Sự xung đột giữa những người thân Pháp và những người yêu

nước chân thành của chúng tôi lúc nào cũng không làm sao có thể tránh
khỏi được. Không còn cách nào để anh em cùng một nhà khỏi bôi mặt
đánh nhau tại Việt Nam. Hoa Kỳ đáng lẽ phải biết rõ điều đó để không
nhúng tay vào ngay từ đầu, và như vậy ít nhứt ông cũng không bị dính
líu vào thảm trạng này.

Joseph ngồi yên, mắt nhìn vào tờ giấy vẫn chưa có chữ nào trên bàn

máy chữ, chừng quay qua nhìn Kim một lần nữa, Joseph vụt lóe lên
một ý nghĩ.

— Kim, có lẽ suốt cuộc đời anh, anh chưa bao giờ hiểu, anh không

hiểu là người Hoa Kỳ chúng tôi đến Việt Nam với một ý định caọ cả
của riêng mình. Chúng tôi đã lo sợ, nếu như chúng tôi không hành động
thì chủ nghĩa Cộng Sản sẽ lan tràn và sẽ làm thay đổi bộ mặt của thế
giới này không làm sao ngờ trước được. Trở ngại là chúng tôi cứ mãi
đeo đuổi một cuộc chiến tranh mà chúng tôi biết mình đã sai lầm từ
trước và chúng tôi đã không hiểu rõ được cái thực chất đầy phức tạp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.