HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 219

vườn tược của anh Tâm tôi sẽ bị tước đoạt, cuối cùng, anh ấy cũng phải
nhìn nhận là anh ấy và cha tôi đã chọn lầm chính nghĩa.

Kim ngừng nói và khẽ thở dài.
— Cha tôi đã nói với tôi hôm cuối cùng, là lý thuyết Mác Xít sẽ làm

tan vỡ gia đình và quê hương của chúng tôi, nhưng cha tôi đã sai khi
nói về quê hương của mình. Những chuyện đang xảy ra tại Paris ngày
hôm nay đã hơn lúc nào hết chứng minh là từ năm 1936 tôi đã chọn
đúng đường đi cho mình. Sự hy sinh của tôi đã có giá trị.

— Nhưng anh vẫn là một người cô đơn phải không Kim? Tôi thấy

như vậy mà!

Trần Văn Kim nhìn vội lên mắt Joseph, miệng anh mím chặt đầy bối

rối.

— Vâng, tôi không chối cãi điều đó, cho nên đó là lý do tại sao tôi sẽ

vui lòng làm được gì cho Trinh thì tôi sẽ làm. Một đôi khi nhờ có
Trinh, tôi có được cái cảm tưởng mình gặp lại em gái của mình, lúc nó
còn là một đứa bé khi nó và anh Tâm tôi, chúng tôi cùng vui vẻ bên
nhau, kỷ niệm này thật vừa tuyệt vời, vừa thật đau khổ.

— Nhưng con người chúng ta càng về già thì các kỷ niệm của họ sẽ

càng vô cùng quan trọng nếu như họ không còn có gì khác ở trên đời
này nữa.

Joseph đứng lên, đến bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài đêm tối.

Mưa bây giờ đã trở thành tuyết. Từng cụm tuyết lớn đang lặng lẽ xoáy
mình rơi xuống đất lấp lánh qua ánh sáng nhạt nhòa từ bên trong vườn
Tuileries chiếu lại. Khung cảnh ảm đạm bên ngoài bỗng dưng thôi thúc
nỗi sầu trong lòng Joseph, anh cất giọng đầy thối chí.

— Ở nhà, quân đội chúng tôi rất hãnh diện về cuộc dội bom hồi lễ

Giáng Sinh vừa qua… Chỉ làm thiệt mạng hơn một ngàn rưỡi sinh linh,
trong khi đó các mục tiêu chiến lược tại hai thành phố Hà Nội và Hải
Phòng hầu như bị tiêu hủy hoàn toàn, cho nên ai nấy đều hân hoan,
nhưng có khi chỉ cần một người chết thôi thì cũng đã quá nhiều, một
khi người đó là con gái mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.