HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 230

Ngọn lửa trong lò sưởi của căn phòng nhỏ này đang lụn dần, Joseph

quay người cầm lấy thanh sắt, đẩy các khúc củi trong lò. Ngọn lửa vụt
bùng cháy lên cao, tỏa ánh sáng, soi rõ khuôn mặt của hai người.
Joseph quỳ xuống cạnh đó mơ màng, gương mặt anh chợt không được
vui mấy. Lửa trong lò sưởi sau đó lụn dần xuống thật mau, anh cất tiếng
không giấu được sự buồn bã trong lòng.

— Naomi, một đôi lúc anh có cảm tưởng mình như các khúc củi

trong lò này vậy, bên ngoài cháy sáng rực rỡ, nhưng bên trong có khi
trống rỗng.

Naomi vụt quỳ xuống bên cạnh chồng, hai tay ôm lấy khuôn mặt của

Joseph, quay đầu chồng nhìn thẳng vào mặt mình.

— Joseph, anh không được nghĩ bậy như vậy nữa, anh không được

như thế.

Joseph vùng đứng lên:
— Anh xin lỗi em. Thôi được, để sau khi em về lại rồi chúng mình

sẽ tính chuyện này. Nếu em không chịu đi, rồi em sẽ tiếc cho mà coi.

Joseph nhìn lại vợ, mím cười:
— Ít nhứt khi em đi anh cũng có thì giờ về đồng quê tiếp tục cho

xong cuốn sách của anh và suy nghĩ về trái bom mới đây của em nữa.

Naomi mỉm cười với chồng, nhưng thình lình khuôn mặt của nàng

bỗng trở nên nghiêm trang:

— Joseph, anh cổ thể đi Sài Gòn chung với em không? Không phải

đi làm, mà chỉ đi chung với em mà thôi.

Joseph lắc đầu:
— Naomi, em dư biết Sài Gòn bây giờ đối với anh không còn nghĩa

lý gì nữa cả, chỉ toàn những chuyện đau buồn, quỷ quái của quá khứ
mà thôi.

Naomi im lặng nhìn chồng một lúc rồi gật đầu hiểu biết, hai người

cùng bước ra cửa phòng, nhưng bỗng dưng Naomi dừng bước quay lại
trước khi Joseph kịp mở cửa, nàng đặt tay lên ngực chồng, miệng mỉm
cười tinh quái:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.