HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 228

quyền đã hỗn loạn đánh nhau bằng lựu đạn để giành chỗ trên phi cơ để
di tản. Họ cho biết đã có tới phân nửa binh sĩ miền Nam bị chết, bị
thương, hoặc bị bắt làm tù binh, số còn lại bỏ hết quân trang, vũ khí
chạy hết về Nam.

Joseph lắc đầu chết điếng trước những điều anh vừa nghe được:
— Vậy nếu em có đi Sài Gòn thì hãy chuẩn bị nhanh lên cho kịp.
— Vâng, chính vì vậy mà họ gọi em. Họ muốn một đoàn quay phim

và một giám đốc qua bên đó vào sáng sớm ngày mai.

— Vậy em trả lời với họ như thế nào?
— Em bảo là sẽ gọi lại cho họ vào khoảng mười phút.
Naomi cầm lấy tay chồng:
— Anh nghĩ xem em phải làm gì?
— Em nên đi qua bên đó. Em muốn qua bên đó mà, phải không? Sài

Gòn lúc nào cũng quyến rũ em hết mà!

Naomi bóp nhẹ các ngón tay của chồng và đưa mắt nhìn vào mặt

Joseph, mỉm cười:

— Em nghĩ những chữ “từng quyến rũ” là những chữ rất phù hợp đối

với em, nhưng lúc này em không còn tin tưởng vào những chữ này nữa.
Em bây giờ đã có anh.

Naomi ngừng nói, khẽ cau mày:
— Em đang bị khó xử giữa chuyện quyết định đi hay ở lại với anh.
— Em chỉ qua đó có một hay hai tuần thôi mà.
Naomi vuốt nhẹ tay chồng, mắt nhìn xuống đất:
— Em biết, nhưng Joseph à, không phải chỉ có vậy thôi đâu. Nếu

như em có đi, thì em cũng sẽ quyết định đây là lần cuối cùng mà thôi.
Em nghĩ rằng với ngày sinh nhật thứ ba mươi chín của mình hôm nay,
thì một người đàn bà ở vào lứa tuổi đó phải bắt đầu nghĩ tới một hoặc
hai điều hệ trọng, thí dụ như con nhỏ ba mươi chín tuổi đầu phải suy
nghĩ xem lúc này có phải là lúc mà nó phải bỏ đi những chuyện ta bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.