HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 226

— Có lẽ chuyện Bắc Việt tới Sài Gòn sẽ xảy ra lâu hơn. Hà Nội đã

tung ra mười tám Sư Đoàn trong trận công kích này, nhưng ông Thiệu
cũng đang củng cố lại lực lượng dọc theo các miền Duyên Hải và
chung quanh Sài Gòn mà.

— Chương trình Việt Nam hóa của Nixon không phải để giúp cho

miền Nam Việt Nam đủ sức để tự vệ hay sao? Các điều khoản đầy quỷ
quyệt mà Kissinger đã bỏ công đàm phán tại Paris chỉ mới xảy ra có hai
năm thôi - và các chuyện này bộ giúp được Thiệu chống đỡ lâu hơn
được sao?

Joseph nhún vai:
— Chương trình Việt Nam Hóa chỉ làm tăng số lượng binh sĩ và chỉ

thay thế số lượng vũ khí bị hư hỏng mà thôi. Tinh thần chiến đấu của
binh sĩ ở đó đâu có tốt đẹp gì hơn đâu. Việc ông Thiệu bỗng dưng quyết
định rút quân ra khỏi các vùng cao nguyên thì không ai biết được y
muốn gì? Có lẽ y bị ám ảnh về cái kinh nghiệm của Pháp ở Điện Biên
Phủ. Y đã hết hồn khi thấy quân Bắc Việt cắt đứt Sư đoàn 23 của y khỏi
căn cứ tiếp vận quá xa. Bây giờ thì cuộc rút quân của y đã gây ra một
sự xáo trộn kinh hoàng rồi. Binh sĩ và dân chúng ùa nhau kéo chạy về
Nam loạn đả.

Người Nghị Viên già đưa mắt nhìn qua Naomi:
— Một cuộc đổ máu kinh hoàng. Đây là chỗ cũ của cô, phải không

Naomi? Cô có định bay qua đó để viết về nỗi thống khổ và chết chóc
lan tràn này không?

— Văn phòng của tôi suốt ngày hôm qua bàn cãi loạn xà ngầu về

việc lấy tài liệu cuối cùng này. Đại khái như việc Giã Biệt Sài Gòn vậy.
Người ta muốn tôi qua đó, nhưng tôi chưa quyết định gì cả.

Naomi lại nhìn qua đầu bàn bên kia, cười với Joseph:
— Bây giờ tôi không biết tôi có muốn qua tận mãi bên đó để phải bỏ

ông chồng của tôi thui thủi một mình lại nhà như thế này không?

Người nghị viên cười khịt khịt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.