HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 76

CHÍN

B

uổi chiều hôm đó, Joseph ngồi một mình trước bàn ăn, anh đưa

mắt nhìn chăm chăm vào ngọn nến được người bếp đốt sẵn trên bàn. Tô
canh chua trước mặt bắt đầu nguội lạnh mà anh vẫn chưa dùng tới,
trong lúc này người đầu bếp thập thò dưới bếp, cố ý để xem anh đã
dùng xong hay chưa để dọn lên món khác. Bên cạnh tô canh chua là
một chai rượu đế và một chiếc ly nhỏ. Joseph thỉnh thoảng đưa ly rượu
lên uống, nhưng vẫn không đá động đến thức ăn, chừng nghe có tiếng
động có dự tính của người đầu bếp bên cạnh mình, Joseph ngạc nhiên
nhìn lên người giúp việc, anh làm một cử chỉ đầy luống cuống khi thấy
người đầu bếp nhìn vào tô canh chua còn nguyên trên bàn, anh từ tốn
lên tiếng:

— Tôi xin lỗi anh Chính, chiều nay tôi không thấy đói.
— Nhưng thưa ông Sherman, canh chua là món đặc biệt của tôi.
Người đầu bếp phàn nàn với nụ cười nài nỉ:
— Đây là món nghề của tôi đó, có tôm, giá, thơm và cần nữa. Tôi đã

dùng toàn thứ ngon để nấu cho ông mà, còn món bò nướng lá nữa.

— Thôi được rồi, anh cho đem món bò nướng lá lên đi, tôi ăn một

chút.

Người bếp bưng tô canh xuống bếp. Trước khi người bếp trở lên thì

chuông điện thoại reo vang và Joseph nghe tiếng người giúp việc trả lời
bằng một giọng tiếng Anh không rành rẽ cho lắm và nặng giọng Á
Đông. Khi anh ta trở lên với khay thức ăn gồm thịt bò bầm nhỏ quấn lá
lốp bên ngoài đem nướng. Người bếp cười hả lòng:

— Người gọi điện thoại là em của ông, ông ấy hỏi xem ông có ở nhà

hay không. Tôi trả lời là ông đang ở nhà một mình và ông ấy bảo tôi
nói lại với ông, là ông ấy sẽ đến gặp ông ngay bây giờ. Ông thấy tôi có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.