HAI TRĂM NĂM CŨ - Trang 78

người mà thôi. Anh không có được một chút tình cảm nào của con
người hết hay sao? Sau suốt hai năm trường, anh mới biết được tin là
con của anh còn sống trong khi ai cũng tính là nó đã chết rồi, và thay vì
dốc lòng tìm hết mọi cách để lo cho con thì anh lại về ngồi đây, thanh
thản ngồi ăn uống mà không làm gì cả. Em thật tình không hiểu nổi
được.

Joseph đặt ly rượu xuống bàn, đưa mắt nhìn Guy:
— Chú đã có nghĩ kỹ tới chưa Guy? Nếu như người tù nhân trong

cái phòng giam trắng đó của chú là một nhân vật cao cấp của Hà Nội,
thì nó sẽ làm phương hại đến sự trả tự do cho thằng Mark không? Chú
đã có nghĩ tới, là nếu như chú nhận diện ra được tông tích của người đó
tường tận thì sự kiện đưa tới Mark là sẽ bị giữ lại để chịu đựng thêm sự
tra khảo và đánh đập vài năm nữa hay không? Rồi từ đó tình cảnh còn
tệ hơn nữa kia.

— Em nghĩ là em đã không nhìn qua khía cạnh đó.
Guy nhìn Joseph ra chiều suy nghĩ một chút rồi cất giọng thân thiết

hơn:

— Nói như vậy, có nghĩa là anh đã biết tên đó là ai và anh không

chịu nói ra mà thôi, phải không?

Joseph vụt đứng lên, bước xuống nhà bếp cầm lên một chai rượu đế

khác, anh mở ra và châm thêm cho hai người, Guy cầm ly rượu trên
tay:

— Được rồi. Coi như em biết là anh không muốn trả lời câu hỏi này

và ngay bây giờ em cũng không ép anh, nhưng chúng ta có lẽ đã có một
vài tiến triển, vì đây là lần đầu tiên trong đời anh, anh đã chia sẻ sự tín
nhiệm với đứa em nhỏ của anh, vậy chúng ta hãy uống mừng cho việc
này đi.

Guy mỉm cười, nghiêng người tới, đưa ly rượu lên môi, nhưng dù

giọng nói của Guy có ít nhiều châm biếm và thái độ của Guy cho thấy
anh đã hòa dịu lại, nhưng Joseph chợt nghe trong thâm tâm có điều báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.