HẢI YÊU - Trang 148

quanh là những kẻ tình nguyện trở thành cướp biển trong mắt tràn đầy vẻ
kính sợ, chỉ có những người được gọi mới dám bước vào.

Người này không được, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng của sợi dây
sinh mệnh đứt gãy rồi. Người này, miễn cưỡng cho qua, có lẽ sẽ cầm cự
được tầm ba tháng…

Nick tháo lưỡi đao sắc bén trên cây lưỡi hái ra, chỉ cầm phần cán đánh tới
đánh lui. Nàng chưa từng trải qua những đợt huấn luyện chính quy, nên
không biết hạ thủ lưu tình, ra tay với tinh thần dồn đối phương vào chỗ
chết, dùng đao thật nhất định sẽ có kẻ mất mạng. Mặt trời càng mọc càng
cao, từng người từng người trải qua quá trình này bị đánh đến mức kêu la
thảm thiết, Nick bắt đầu cảm thấy chán.

Đang trong lúc bần thần, thì một bóng dáng cao lớn ngược sáng đứng chắn
ngay trước mặt nàng.

Mái tóc màu vàng nhạt vẫn rực rỡ đến chói mắt, từ buổi đầu quen biết đến
giờ, đã mọc dài hơn rất nhiều. Nhưng không được chải gọn gàng ra phía
sau như ngày trước, mà buộc đơn giản thành một cái đuôi ngựa, vài sợi tóc
loà xoà xoã xuống khuôn mặt rám nắng. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình,
với phần tay áo được xắn lên mấy gấu, để lộ ra cơ ngực và cánh tay rắn
chắc khoẻ khoắn. Cách ăn mặc này giống hệt những thuyền viên hải tặc có
thể trông thấy ở bất cứ đâu trong thành phố Algiers này.

Nick nhìn hình xăm trên cổ tay người thanh niên tóc vàng, ngây người ra
hỏi:

“Karl? Tôi không nhận nhầm người đấy chứ? Anh bị cái quái gì ám hả?”
Một người lúc nào cũng coi trọng vẻ ngoài gọn gàng sạch sẽ và lễ nghi, sao
lại đột nhiên ăn mặc cẩu thả thế này, lại còn có cả hình xăm nữa?

Người thanh niên lắc lắc đầu: “Đội trưởng Nick, tôi tới ứng tuyển”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.