HẢI YÊU - Trang 182

một loại thuốc quý. Nếu không phải là mệnh lệnh của thuyền trưởng, lão
đầu bếp cũng không dám tùy ý sử dụng.

Nick báo thù thành công, nhưng lại mệt đến lả người, tay chân đều mất
sạch cảm giác. Karl dìu nàng đến mép thuyền nôn ra một đống nước, rồi lại
trở về phòng đun nước nóng lau tay ủ chân, nốc một bát súp nóng đậm đặc
hạt tiêu, Nick bị nghẹn ho khù khụ liên tục mới có cảm giác hồn vía quay
về.

“Răng chắc thật”

Victor thưởng thức dấu răng nho nhỏ vừa tròn vừa sâu trên bả vai
Hayreddin, tặc lưỡi khen: “Hàm răng đều tăm tắp, hai cái răng nanh nhỏ
nhắn, nhưng vẫn chưa mọc răng khôn”.

Từ lâu Hayreddin đã quen với cái bệnh nghề nghiệp của tay bác sĩ thần
kinh này, nên tự mình nhấc lọ cồn đổ lên miệng vết thương: “Tôi không gọi
cậu tới”.

“Vết thương do bị cắn rất dễ nhiễm uốn ván, đặc biệt là vết cắn của động
vật hoang dã, ngài không muốn đột nhiên mắc chứng dại như con nhỏ Nick
đó đấy chứ”. Victor lấy một chiếc nhíp bạc gắp bông đã tẩm cồn, vạch vết
thương ra sức lau rửa vào sâu bên trong.

“Động vật hoang dã? Ồ…” Khóe miệng Hayreddin nhếch lên tạo thành một
đường cong thâm hiểm, giọng nói tràn đầy ham muốn chinh phục, “Sớm
muộn gì tôi cũng sẽ thuần hóa con nhãi đó thành vật nuôi trong nhà.”

Sự thực chứng minh, thiên tài cũng đều là những người có khiếm khuyết,
võ nghệ cao cường trời cho không có nghĩa là khả năng bơi lội trời cho
cũng cao cường như thế. Hayreddin đã làm thì làm cho chót tóm lấy Nick
ngâm nước biển thêm vài ngày nữa, nàng vẫn chỉ có thể phun bong bóng
ùng ục ùng ục rồi chìm xuống. Đến mức sau này, Nick cứ nhìn thấy thuyền
trưởng là tái mặt, sau đó vắt chân lên cổ chạy trốn, Hayreddin không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.