HẢI YÊU - Trang 408

Nơi còn lại, chính là một tòa giáo đường cổ từ thời Trung Cổ nằm ở trung
tâm ngôi làng. Bức tượng Jesus chịu nạn trên cây thánh giá treo trong nhà
thờ vô cùng chân thật, những cây đinh sắt đâm vào lòng bàn tay khiến máu
tươi ứa ra, trên thân hình gầy guộc trơ xương phủ kín những vết roi, ngay
cả vẻ thống khổ trên khuôn mặt đứa con của Đức Chúa Trời cũng được
điêu khắc rất tỉ mỉ, như muốn người ta đích thân trải nghiệm hình phạt chết
chóc bi thảm kia. Theo truyền thuyết, phía dưới giáo đường còn có một
tầng hầm âm u rất đáng sợ.

Tòa nhà thần thánh mà cổ xưa này dành cho dân làng tới làm lễ thường
ngày, cử hành những buổi hội họp định kỳ, nhưng nó cũng có một công
dụng ẩn khác, chính là một tòa án dị giáo.

Thời tiết nóng bức, trên đường chẳng có mấy người qua lại. Một thiếu niên
dáng vẻ phong trần bụi bặm đẩy cánh cửa lớn của giáo đường bước vào,
nhìn ngó khắp xung quanh, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ cuối cùng bên trái
của hàng thứ hai. Chiếc ghế này đã rất cũ rồi, cậu nhóc vuốt ve những vết
khắc và chỗ lõm, cúi đầu nhìn xuống dưới tay vịn.

Vết khắc quả nhiên vẫn còn.

Nhiều năm, khi còn là một đứa bé, những buổi lễ ngày Chủ nhật luôn khiến
cậu cảm thấy buồn ngủ, nên cậu rất thích dùng móng tay lén vạch ở một
nơi kín đáo, phía dưới chỗ tay vịn vẫn còn một cái tên rõ nét – Nicole.

“Cậu bé, con tới để sám hối sao?” Một vị cha xứ già với khuôn mặt hiền từ
đứng ở trước mặt cậu hỏi. Vào thời điểm này, nhà thờ không một bóng
người, thỉnh thoảng có người chịu bỏ giấc ngủ trưa để tới đây, nhất định là
có tâm sự muốn thổ lộ với Chúa.

“Không, thưa cha…”. Cậu thiếu niên mân mê vết khắc dưới tay vịn, lắc lắc
đầu. Cậu từ từ ngẩng mặt lên, nhìn về phía cây thánh giá nằm chính giữa
nhà thờ nói: “Tôi tới để báo thù”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.