HẢI YÊU - Trang 87

Sau đó giơ tay xé phần áo sơ mi xung quanh miệng vết thương trên bả vai
của Nick ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nick trắng bệch, Victor quăng luôn
con dao bạc đi, lao bổ tới hét toáng lên: “Còn chưa rửa tay mà!!!”

Sắc mặc Hayreddin âm u sầm sì: “Cái bệnh sạch sẽ thái quá của cậu càng
lúc càng khiếp, có phải định khử trùng luôn cả không khí rồi mới hít thở
không?”

Anh chàng bác sĩ đứng chắn trước mặt Nick đáp: “Đúng vậy, đáng tiếc là
giờ vẫn chưa phát minh ra cái máy nào như thế cả”. Sau đó đẩy gọng kính,
kiên quyết nói: “Thuyền trưởng, trong phòng y tế thì tôi là đại ca, mời ngài
ra ngoài cho”.

Hayreddin nhíu mày, trong khế ước lên thuyền của Victor đúng là có một
điều kiện như vậy, nên chỉ có thể vén rèm đi ra, đi được hai bước lại quay
đầu dặn dò: “Đừng có để sót mảnh vụn nào bên trong đấy, khâu gọn gàng
vào”.

Victor lập tức giơ tay lên tuyên thệ: “Xong việc chắc chắn sẽ giống hệt như
lúc chưa bị thương!” Vẻ mặt của anh chàng bác sĩ rất chân thành, nhưng
trong lòng lại thầm mắng, nếu không phải vì bảo vệ cô nhóc này, sao hắn
có thể chịu đựng cảnh y thuật của mình bị nghi ngờ làm nhục như vậy chứ?

Thuyền trưởng liếc nhìn Nick một cái, rồi mới đẩy cửa bước ra ngoài.
Victor lập tức chốt cửa lại, quay đầu gầm rống một trận như tát nước vào
mặt Nick:

“Cứ để xé rách hết quần áo ra rồi xem cô định làm thế nào! Tôi không thể
lúc nào cũng làm nhân viên cứu hoả cho cô được đâu! Còn nữa, từ đầu đến
chân cô trông bẩn thỉu như mấy con cá thòi lòi ấy, vậy mà vẫn không biết
ngượng nằm lên giường nghỉ của tôi!”

Nick tủi thân nói: “Là thuyền trưởng vứt tôi lên đây mà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.