HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 107

11

Các thông báo chốc chốc lại được gửi qua, người của Walsh tụ tập trên bãi
cỏ trước hầm trữ đông để báo cáo. Giờ là lúc ấm áp nhất trong ngày. Cả
nhóm đều vui mừng khi được cởi áo khoác, ngồi hoặc nằm dài trên mặt đất,
chẳng khác nào các thành viên trong một gia đình đang đi nghỉ trên bãi
biển. McLoughlin nằm ngửa, nhíu mày nhìn khoảng không như một người
cha lo lắng cho lũ trẻ huyên náo ở tít phía xa. Không màng đến nhu cầu của
ai khác ngoài bản thân, Robinson đang hạnh phúc đánh chén một gói
sandwich, khiến bầu không khí giống hệt trong buổi picnic.

Phía sau họ, những bụi mâm xôi một thời sum sê như tấm rèm xanh lộng

lẫy giờ nằm im lìm chảy nhựa giữa đống ngổn ngang toàn cành cây gãy nát
và tàn úa dưới ánh mặt trời.

Walsh lôi khăn tay ra lau mồ hôi trán. “Nói xem, các cậu đã thu hoạch

được những gì nào,” ông gầm gừ trong khoảng không tĩnh lặng như thể vừa
nhắc một lần và bị lờ đi. Chân ông giạng ra, cuốn sổ ghi chép nằm trên mặt
đất giữa hai đầu gối. Ông lật sang một trang trắng. “Giày,” ông dùng bút
chì ghi lại rồi gõ nhẹ vào đôi giày nâu trong chiếc túi bên cạnh. “Ai đã lên
ngôi nhà rồi?”

“Tôi, thưa sếp,” một người trong đội tìm kiếm của Jones lên tiếng. “Fred

Phillips đi giày cỡ 10 và đôi bàn chân ông ta to bè, chiều ngang phải gần
bằng chiều dài. Ông ta đã cởi bốt cho tôi xem.” Cậu cười khùng khục khi
nhớ lại. “Khung người ông ta to như voi, nên bàn chân cũng to như chân
voi vậy.” Cậu bắt gặp ánh mắt của Walsh và vội cúi nhìn đôi giày trong túi.
“Không thể. Tôi không nghĩ mấy ngón chân quá khổ ấy lại nhét vừa vào
thứ này. Jonathan Maybury thì đi cỡ 9.” Cậu nhìn lên. “Nhân tiện, cậu ta và
con gái nhà Goode vừa về, thưa sếp. Giờ hai đứa đang ở với mẹ chúng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.