HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 153

“Không. Hắn chuồn rồi.” Cô day day môi dưới. “Từ cái cách cảnh sát bu

vào đống thư từ của mình, có lẽ họ nghĩ đã tìm thấy xác hắn trong hầm trữ
đông nhà chúng ta.”

“Ôi, lạy Chúa!” Phoebe kích động thốt lên. “Hèn gì Lizzie lo lắng thế.

Hắn là ai?”

“Daniel Thompson. Hắn lấy được tên mình từ chuyên viên tư vấn thiết

kế ở Winchester, người đã giúp mình trong vụ văn phòng thị chính ấy. Hắn
là một kĩ sư, sống ở East Deller. Các cậu đã gặp hắn lần nào chưa?”

Phoebe lắc đầu. “Lẽ ra cậu nên báo cảnh sát từ lâu rồi mới phải. Theo

mình thì có vẻ cậu đã bị cái tên kinh tởm ấy lừa rồi.”

“Không,” Diana mệt mỏi nói, nhìn chăm chăm vào bàn tay. “Không phải

lừa đảo. Mình đầu tư vào công việc làm ăn của hắn, tất cả đều hợp pháp và
không có gì phải giấu giếm. Nhưng đổ bể, cùng với tiền của mình. Giờ nghĩ
lại, chắc mình bị điên rồi, nhưng khi đó, mình thấy ý tưởng ấy khá hay ho.
Nếu mọi việc thành công thì sẽ trở thành một cuộc cách mạng trong thiết kế
nội thất.”

“Tại sao cậu không kể với tụi mình?”
“Mình đã định kể, nhưng sự việc xảy ra vào tháng Giêng, đúng cái tuần

cả hai cậu đi vắng ấy. Vào phút cuối lại có thêm một người ủng hộ, và mình
chỉ có hai tư giờ để suy nghĩ kĩ thôi. Lúc các cậu về thì mình đã quên béng
mất, rồi mọi sự bắt đầu đổ bể và mình quyết định giữ im lặng. Mình sẽ
chẳng cho các cậu biết đâu nếu cảnh sát không phát hiện ra.”

“Công việc làm ăn đó là gì?”
Diana rên lên. “Các cậu sẽ cười mình mất.”
“Không, không cười đâu mà.”
Cô trừng mắt hung tợn nhìn họ. “Cười thì bóp cổ nhé.” Rồi nói. “Lò sưởi

trong suốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.