HẦM TRỮ ĐÔNG - Trang 159

“Tôi hiểu.” Anne mỉm cười yếu ớt. “Anh vẫn sẽ bắt giữ họ và nhỏ mấy

giọt nước mắt cá sấu trong khi thực thi chức trách. Một cách tuyệt vời đế
xoa dịu lương tâm, phải không?”

McLoughlin đứng lên và bước tới, nhìn xuống gương mặt Anne. “Em đã

giúp tôi.” Anh đặt tay lên vai cô. “Tôi muốn giúp em. Nhưng tôi không thể
làm thế nếu em không chịu tin tôi.”

Anh ta trong sáng đến đáng nguyền rủa, với vẻ xảo trá đầy nghệ thuật.

Tiếc là, đâu chỉ mình anh ta biết làm trò, cô cười hoà nhã. “Tin tôi đi,
McLoughlin, tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Tôi vô tội, chẳng dính líu
gì đến tư thù cá nhân hay giết người cả. Tôi ngây thơ vô tội như một đứa
trẻ sơ sinh vậy.”

Bỗng nhiên, anh nhấc bổng cô lên như thể cô chỉ là một con búp bê bằng

vải, và xoay về phía ánh đèn, chăm chú quan sát từng chi tiết trên gương
mặt vốn không có gì quá đặc biệt. Cô sở hữu những nét cười quanh mắt và
miệng, vài nếp nhăn trên trán, nhưng chẳng có mối đe doạ nào ẩn trong đôi
mắt đen láy, không một biểu hiện nào cho thấy cô đang che giấu bí mật gì
xấu xa. Làn da cô thoảng hương hoa hồng. Anh buông một tay và mơn trớn
dọc theo đường cong trên hàm và xuôi xuống phần cổ mềm mại rồi thả cô
ra, cũng đột ngột như lúc bồng lên. “Em có thiến hắn ta không?”

Cô không ngờ anh sẽ nói thế. “Không,” cô vuốt thẳng tay áo.
“Em có thể nói dối không chớp mắt,” anh lẩm bẩm. “Và tôi chẳng tài nào

nhận ra.”

“Đó là bởi tôi nói sự thật. Sao anh lại thấy khó tin như vậy nhỉ?”
“Bởi vì…” anh gầm gừ giận dữ. “Thằng nhỏ chết tiệt của tôi giờ đang

muốn làm chủ và nỗi thèm khát thể xác khó mà coi là thước đo của sự
trong sáng.”

Anne liếc xuống và cười ngặt nghẽo. “Tôi thấy vấn đề của anh rồi. Giờ

anh định làm gì với nó vậy?”

“Em nói xem. Tắm nước lạnh?”
“Lạy Chúa, không. Hẳn đó sẽ là giải pháp của Molly. Lời khuyên của tôi

là, thấy ngứa thì gãi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.