HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 137

“Cậu đang tự làm thế đấy.” Ông chủ tiệm chỉ ra.

“À vâng, nhưng tôi làm việc ở đây.”

Lúc này ông chủ tiệm đã nhớ ra, dù chỉ mơ hồ. “Ồ, ý cậu là cô ta hả.

Phải, đúng rồi.”

Bricky nôn nóng cúi người qua quầy, về phía hai người. “Ông có thể

cho tôi biết tên của cô ta không?”

“Cái đó thì tôi không rõ. Cô ta tới đây suốt. Cô ta sống đâu đó ngay

gần đây.” Ông chủ tiệm lơ đãng giơ ngón cái chỉ về phía bức tường sau
lưng. Hay chính xác hơn là về phía một dãy chai tương cà chua trên giá.

“Ồ.” Cô kích động thốt lên. “Ồ.” Cô bắt đầu lùi lại. “Vậy thì tôi sẽ đi

tìm cô ta. Tôi không biết... Tôi sẽ tới đó ngay lập tức và tìm cô ta.”

“Chỉ ngay bên cạnh thôi.” Ông chủ tiệm nhắc lại.

Cô đi ra nhanh hơn là lúc vào. Cuộc hỏi thăm đã có kết quả. Lần này

cô đã tiến lại gần cô ta thêm một khoảng đáng kể.

Cô vòng ra và bước qua lối vào của khu căn hộ ngay bên cạnh.

Có sáu hộp thư xếp thành hàng bên trái cô. Thêm sáu hộp thư nữa ở

bên phải. Là hộp thư nào đây? Cho dù đây là “ngay bên cạnh” với ông chủ
tiệm đồ ăn – và ông ta đã lơ đãng chỉ ngón tay cái về hướng này – nhưng cụ
thể là cánh cửa nào trong tất cả chỗ cửa “bên cạnh” này? Làm sao cô biết
được? Cô không biết tên cô ta. Cô không biết mặt cô ta. Người lái taxi đã đi
mất rồi. Dấu vết đã kết thúc trong một lát salami kẹp giữa hai lát dày bánh
lúa mạch đen. Đây chính là vận may đầy bỡn cợt ở cuối cuộc săn tìm kho
báu.

Miller, Carrol, Herzog, Ryan, bỏ trống, Battipaglia. Cô cúi thấp xuống,

mắt chỉ cách tường cỡ tám inch

[3]

, nhìn qua những cái họ này. Một số viết

cong queo và phải đọc xiên. Một cái còn không được viết đầy đủ trong ô,
các chữ cái “ia” của Battipaglia tràn ra ngoài ô ghi tên của hộp thư. Cô ta
tóc vàng, đó là cái họ ít có khả năng là của cô ta nhất. Dẫu vậy, việc này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.