HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 136

Cô quay lại, đứng ở chỗ cô đã đứng lúc trước và nhìn quanh. Có một

quầng sáng hẹp hắt ra từ cách đó năm hay sáu ngôi nhà, cùng dãy mà cô
đang đứng bên rìa. Dễ thấy, bởi nó hiếm gặp vào giờ này.

Ít nhất đó cũng là một nơi đang mở cửa. Cô bắt đầu đi về phía đó. Có

thể cô ta đã đi theo lối này. Cô bắt đầu nhen nhóm lại hy vọng. Nó chỉ kéo
dài trong thời gian đủ để đi vài bước chân.

Khoảng hở mà qua đó ánh sáng hắt ra mở rộng dần, khi góc phối cảnh

đưa nó lại phía cô. Từ Delicatessen trải ra trên bề mặt của khung cửa kính
khi góc nhìn mở rộng ra.

Đồ ăn sau khi giết người ư? Một điểm dừng chân còn ít có khả năng

hơn tiệm cắt tóc chỗ ngã tư. Lúc này cô đã đi tới trước cửa tiệm. Dẫu sao
cô cũng bước vào, bởi chẳng còn lựa chọn nào nữa. Cô biết mình sẽ chỉ
uổng công phí sức.

“Tôi đang tìm một người. Ông có thấy một cô gái tóc vàng vào đây

trong khoảng một giờ vừa qua không? Cô ta đi một mình.”

“Mang theo vỏ chai đổi lấy tiền à?”

“Không.” Người ta không mang trả vỏ chai để lấy lại tiền sau khi giết

người.

“Biết mà.” Người đàn ông nặng nề buông thõng hai bàn tay xuống mặt

quầy.

Người phụ việc của ông này chen vào, “Tôi nghĩ mình biết cô ấy đang

hỏi ai. Cô ả rắc rối đó. Ông biết đấy, chính là cô nàng đã khiến tôi phải nói,
‘Thưa quý cô, đừng lấy móng tay vạch thành đường lên bánh mì để cho tôi
biết cô muốn lát bánh được cắt dày tới đâu như thế, nếu cô không mua cả ổ.
Có thể sau cô vẫn còn ai đó muốn mua nó nữa.’ Với mười cent cả salami
lẫn bánh lúa mạch đen, cô ta vạch lên cả một ổ bánh nguyên như thế này.”
Anh ta cầm một ổ bánh lên để giải thích, lấy móng tay vạch lên mặt dưới
mềm mại có rắc bột trắng của nó. “Phải cắt đúng từng này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.