HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 138

vẫn không hoàn toàn không có khả năng; qua hôn nhân, nhờ những lọ
peroxide...

Cô quay sang phía còn lại, đưa mắt dọc theo các hộp thư ở khoảng

cách gần. Newmark, Kirsch, Lopez, Simms, Barlow, Stem.

Chắc chắn phải là một trong số đó. Không thể là tất cả. Không thể là

không cái nào. Một trên mười một phần là đúng. Mười phần là sai. Mười
một, đó là chưa kể có khi còn không phải là tòa nhà này. “Ngay bên cạnh”,
là một định nghĩa hết sức mơ hồ, nó có thể là cách hai, hay ba, hay bao
nhiêu dãy nhà cũng được, cho tới khi có một con phố cắt qua.

Bấm chuông một căn hộ, bất cứ căn hộ nào; cứ để cho người ta cằn

nhằn hay quát tháo cô, thì đã sao? Cô sẽ có thể tìm ra cô ta. Không, cô
không muốn làm thế; cô có thể tự làm lộ mình. Sàn, tường, tất cả đều có thể
có tai. Cách duy nhất để ra tay và có hy vọng thành công là bất ngờ và
không hề báo trước.

Cô bước tới cửa để quan sát xem có thể đi xa hơn được nữa không, dù

danh tính của chủ nhân căn hộ cô cần tìm vẫn còn là bí ẩn. Quả đấm cửa
bằng đồng thau bóng loáng. Có vẻ như đây là một tòa nhà được bảo trì cẩn
thận, cho dù nó thuộc loại căn hộ cho thuê giá rẻ. Cô vừa kịp dừng lại ngay
khi có ý định nắm lấy và xoay quả đấm.

Đó là một dấu vết rất nhỏ, rất mơ hồ, kỳ thực chẳng là gì cả. Nếu bàn

tay cô chạm vào, dù chỉ rất nhẹ thôi thì hẳn là nó đã bị xóa đi. Đó là một
vết bẩn nhỏ xíu trên mặt đồng thau bóng loáng, nhẵn nhụi, nhưng lại có
màu trắng. Một mảnh, một phần của dấu vân tay, một nét mơ hồ hình lưỡi
liềm như đường viền vỏ sò điệp. Như thể ai đó với đầu ngón tay dính phấn
từng xoay nắm đấm cửa này trước cô.

“Ả khách hàng mua bánh lúa mạch đen của chúng tôi.” Giọng của

người phụ việc tại cửa tiệm vang lên. “Máy không cắt bánh đủ dày để hợp
ý cô ta. Cô ta dùng ngón tay như thế này để chỉ cho tôi thấy cô ta muốn cắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.