HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 124

nào của một cuộc vật lộn. Trong trường hợp này, hắn sẽ an toàn hơn nhiều
khi tự mình đến bệnh viện.

Vấn đề là bệnh viện nào? Hắn đã gọi tới đâu? Hắn đã đi tới đâu? Có

rất nhiều bệnh viện, từ A tới Z. Vị trí của cái cốc chẳng nói lên điều gì; hắn
chắc hẳn đã đặt nó xuống một cách ngẫu nhiên để giải phóng bàn tay mình,
sau khi đã chắc chắn về số điện thoại cần tìm.

Nhưng nếu như vậy thì tại sao phải gọi trước? Tại sao không đơn giản

là đi thẳng tới đó? Đó là điều anh không hiểu. Nhưng lại một lần nữa... thực
ra chẳng có bằng chứng nào cho thấy hắn đã gọi điện thoại. Phải, có một
nùi giấy thấm máu bị vứt đi nằm trong buồng điện thoại, nhưng có thể hắn
chỉ vào trong đó để thay thứ hắn đã dùng để cầm máu tạm thời và không hề
động đến điện thoại. Chỉ tìm kiếm địa chỉ hắn muốn trong quyển danh bạ,
mở áo khoác ra để thay khăn cầm máu mới, rồi lại ra ngoài.

Còn cái cốc thì sao? Có thể nào hắn đã dùng nó, tập trung vào những

địa chỉ xuất hiện qua đáy cốc? Nhưng thế thì thật trẻ con, thật lố lăng. Tại
sao không chọn theo khả năng tiếp cận, tức là chọn chỗ nào gần nhất?
Không thể có đủ thời gian để xem qua toàn bộ bản danh sách, anh sẽ phải
đi theo lối tắt nào đó.

Và anh đã chọn cách đó. Anh xé cả trang khỏi quyển danh bạ, gấp nó

lại, nhét vào túi áo để tra cứu nhanh. Rồi anh bước ra.

Ông dược sĩ ngẩng lên nhìn anh từ một phòng kho nhỏ đằng sau quầy

khi nghe thấy tiếng anh bước qua. “Bình tĩnh hơn chưa?” Ông ta hỏi với
theo.

Quinn phải mất một phút để hiểu ra ý nghĩa của câu hỏi đó; anh đã

quên sạch câu chuyện mình đã sáng tác khi bước vào hiệu thuốc trước đó ít
lâu.

“Bình tĩnh hơn nhiều rồi.” Anh nói với lại sau lưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.