HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 164

ánh mắt anh, giữ anh đứng yên. Mắt anh vừa lướt đi theo mặt quầy bar, tự
động đếm số cốc so với số người, và tìm thấy một điều không khớp, không
đúng.

Có chín cái cốc và tám người. Có một cái cốc bị thừa ra so với số

người có mặt.

Anh đếm lại cả hai thứ một lần nữa để chắc chắn. Thật dễ đếm số

người; còn số cốc thì không dễ như thế, vì có những bàn tay không ngừng
đưa ra rồi lại thụt về, che khuất tầm nhìn của anh.

Thêm một lần nữa lại là chín cái cốc, ngay cả khi anh đã kiểm tra lại

để tìm những cái ly uống rượu nhỏ, loại này cần đếm hai cái cho mỗi người
uống. Không có cái ly nào loại này. Tất cả những người có mặt ở quầy bar
lại tình cờ đều đang uống bia vào lúc ấy.

Mà cái cốc thừa ra cũng không phải là bị bỏ đi. Nó không nằm trước

mặt bất cứ ai, mà nằm một mình ở tận cuối quầy, trước một khoảng trống
đáng lẽ phải là vị trí của người sử dụng nó.

Đó chính là thứ mà anh đang tìm; một biểu tượng của sự đơn độc, thu

mình, tách biệt. Chỉ có điều nó lại không phải là một người, nó chỉ là một
cái cốc thủy tinh bất động.

Dấu hiệu đầu tiên.

Anh bước vào.

Anh lách qua những người khác, đi đến cuối quầy, nơi cái cốc đang

nằm, nơi có khoảng không gian trống đang nói lên nhiều điều. Có một
khoảng trống dài hàng mét ở đó, giữa người khách uống bia cuối cùng và
bức tường. Anh di chuyển tới chỗ đó, không tới ngay trước cái cốc, nhưng
rất gần nó.

Anh nhìn cái cốc, và nó quả là hữu ích. Chỉ là một cốc bia, thế nhưng

riêng việc anh nhìn nó thôi đã cực kỳ hữu ích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.