HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 166

“Hai hay ba giờ, tôi đoán vậy.”

Chừng đó cũng vừa khớp thời gian.

Dấu hiệu thứ tư.

“Anh ta đã uống cốc bia này suốt thời gian đó à?”

Lần này thì phản tác dụng. Anh cần phải người mua whisky lúa mạch

để có thể nhận thêm bất cứ câu trả lời nào.

“Cậu đang làm gì vậy hả, chàng trai, điều tra dân số ở đây à?” Người

phục vụ quầy cáu kỉnh, rồi ông ta di chuyển về phía đầu kia, nơi có nhiều
lợi nhuận và ít lục vấn hơn.

Anh không cần hỏi thêm nữa; mà dẫu sao thì anh cũng không thể. Một

cánh cửa mở đâu đó đằng sau, ngoài tầm mắt của anh, và chủ nhân của cái
cốc đã quay trở lại.

Quinn không quay đầu lại. Có một tấm gương ở đúng chỗ quầy bar

ngay trước mặt anh. Mình sẽ thấy hắn trong đó, anh tự nhủ, và giữ đôi mắt
nhìn chăm chăm về phía trước.

Tấm gương trống không trong một phút ở phần bên cạnh hình ảnh

phản chiếu của anh. Rồi phần đó được làm đầy. Một khuôn mặt nhô ra từ
rìa tấm gương, từ phía thấp hơn anh; khuôn mặt đó ổn định lại khi nhô lên
ngang tầm với khuôn mặt của anh, rồi đứng im.

Một cái mũ méo mó xơ xác được kéo thấp, nhưng không đủ thấp để

che giấu khuôn mặt. Đó là khuôn mặt của một người đàn ông khoảng bốn
mươi lăm tuổi, nhưng nó đã nhảy trước thời gian thêm hai mươi năm – có
lẽ chỉ trong tối nay – để tới gặp tuổi già. Chỉ có mái tóc, đường nét của cần
cổ, vài chi tiết như thế, cho ta biết rằng chủ nhân của chúng có lẽ vẫn còn
trẻ. Khuôn mặt đó hốc hác và trắng bệch đầy căng thẳng, trắng bệch như
bạc ở nơi ánh điện rọi vào dưới vành mũ và bắt gặp nó.

Có gì đó không ổn với hắn. Quinn dám chắc điều đó chỉ sau một cái

liếc mắt; ai cũng có thể dám chắc điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.