trong thời gian quá dài; mình đã nhìn quá chăm chú về phía trước. Hắn đã
cảnh giác. Mình đã làm hắn sợ.
Một dòng điện vô hình đang sôi sục phóng từ người này sang người
kia, rồi phóng ngược trở lại, được nạp thêm năng lượng, rồi lại phóng
ngược trở lại, rồi lại được nạp thêm năng lượng. Sự căng thẳng được trao đi
đổi lại.
Cái vành mũ hạ thấp dần xuống để thủ thế, ngoài ra không còn cử
động nào khác. Và ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm gương của Quinn
càng lúc càng thêm vô hồn, không hề suy chuyển, không hề trượt sang bề
mặt bên phải. Nó kéo dài tới tận khi cả hai gần như không thở nổi nữa.
Xung quanh, những người khác vừa uống vừa tán chuyện, cười nói và
đôi lúc nhổ nước bọt, chẳng hề bận tâm tới họ. Họ giống như một bức ảnh
chụp hai người ở một quầy bar, được đặt giữa khung cảnh quầy bar ồn ào
náo nhiệt ngoài đời thực, với khoảng cách khoảng ba, bốn bước chân. Họ
giống như những cột mốc bất động tựa vào quầy bar.
Không có lời cảnh báo nào. Đột nhiên hình ảnh phản chiếu trên tấm
gương bên cạnh Quinn trống trơn. Một cuộc biến mất chẳng khác gì Faust,
chỉ thiếu những cuộn khói. Bất ngờ tới mức Quinn quay đầu sang hoàn toàn
sai hướng để nhìn về nơi người kia đã đứng ban đầu, rồi tiếp tục nhìn ra sau
thành đúng nửa vòng, cả thân hình anh xoay theo, rồi cuối cùng ngoảnh
mặt ra cửa, sau khi đã xoay người tới vị trí này theo đường vòng dài nhất.
Người kia vừa hấp tấp băng qua đó. Giống như một vết mờ được xóa
khỏi mặt kính bằng một cái giẻ lau ướt, hắn đã lao ra ngoài rất nhanh.
Quinn không trông đợi một cuộc tháo chạy công khai, không chút hổ
thẹn như vậy. Nếu anh đã trông đợi điều gì, thì đó là một cuộc rời đi khép
nép, giấu giếm, với những bước chân rón rén. Đây là một cuộc trốn chạy
công khai, trước khi có tiếng tri hô nào kịp cất lên. Chẳng khác gì một cuộn
trục dài đầy những dấu hiệu thể hiện tội lỗi bay phần phật trên khuôn mặt