HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 171

Kẻ bị truy đuổi đã bắt đầu mất bình tĩnh. Hắn lại rẽ vào một góc

đường khác, lại biến mất. Nhưng sau đó khi Quinn rẽ qua góc đường này,
hắn vẫn mất tăm. Rồi khi Quinn ngỡ rằng đã để mất dấu hắn thì hắn lại tự
để lộ mình, bởi nỗi sợ hãi của bản thân. Hắn lao ào ra từ một khung cửa
đáng lẽ đã có thể giữ hắn bí mật nếu hắn để yên cho nó làm việc này, như
thể vì mất lòng tin vào nó ở khoảnh khắc cuối cùng, và cuộc đuổi bắt lại
tiếp tục. Giờ là theo hướng ngược lại, sau khi Quinn đã chạy quá khung cửa
đó. Sự sợ hãi khiến lý trí trở nên thối rữa.

Và trong suốt quãng thời gian đó, không có ai ngăn cản họ, không có

ai can thiệp. Tại sao hắn không hét lên cầu cứu, nếu hắn vô tội? Quinn hả
hê thầm nghĩ. Tại sao hắn không làm thế?

Hắn bỏ chạy phía trước anh trong tuyệt vọng, im lặng lảo đảo lao đi,

nín thinh cho tới phút chót.

Cuộc đuổi bắt giờ đã gần kết thúc; Quinn trẻ trung, Quinn có mục

đích, anh có thể tiếp tục chạy suốt đêm, chạy qua cả thành phố. Bóng người
phía trước lúc này luôn thường trực trong tầm mắt anh, các góc đường
không thể cứu được hắn nữa, các ngưỡng cửa không thể cứu được hắn nữa;
chúng không còn xuất hiện đủ nhanh.

Tiếng bước chân của hắn trở nên hỗn loạn khi nhịp chạy của chúng

chậm lại, chúng cạn dần năng lượng rồi dừng hẳn, và hắn dựa người vào
tường, thở không ra hơi. Như thể đã bị dồn vào chân tường. Trong một phút
Quinn đã bắt kịp hắn, rồi đi vòng quanh một chút, vẫn còn e sợ cánh tay
đáng ngờ luôn thu sát người, và tiếp cận hắn từ vòng ngoài, thay vì lao
thẳng tới. Như thế, dù hắn nhảy về phía nào, Quinn cũng có thể lao theo.

Hắn không nhảy, hắn không thể.

Giọng nói của hắn là những tiếng thì thào khàn khàn, như cát được lắc

qua một cái rây khi thiếu gió. “Chuyện gì thế? Anh muốn gì...? Đừng lại
gần đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.