HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 255

Tại sao lại không đợi chứ? Đó là nơi tốt hơn để thử tháo thân. Đúng là cơ
hội này rất có khả năng sẽ không tái diễn tại đó... nhưng tại sao lại không
đợi thử xem? Vẫn còn có Quinn cơ mà.

Bristol hơi nhúc nhích một chút, cuối cùng cũng lên tiếng. “Đủ lâu rồi

đấy. Bây giờ bắt đầu bước tới cửa. Hãy để tao cảnh cáo mày lần cuối cùng.
Nếu mày hó hé ra một lời, trên cầu thang hoặc trên đường qua tiền sảnh,
hoặc ngoài đường khi chúng ta đi tới chỗ chiếc xe, phát đạn này sẽ nhắm
thẳng vào đầu mày. Và đừng nghĩ tao đang đùa. Tao chưa bao giờ đùa về
bất kỳ chuyện gì trong đời. Tao được sinh ra mà không có khiếu hài hước.”

Bricky không trả lời. Về chuyện đó, cô ngẫm nghĩ, nhiều khả năng cô

ta đúng là như vậy. Hẳn thật kinh khủng khi phải như thế mọi lúc; hoàn
toàn nghiêm túc với thế giới và với hiểm nguy.

Họ rời khỏi phòng và đi dọc theo dãy hành lang ẩm mốc. Đằng sau

một trong những cánh cửa đó, tiếng reng reng khe khẽ, rời rạc của một
chiếc đồng hồ báo thức vang lên sau khi họ đã đi quá vài bước chân, và một
cảm giác sốc lan từ người này sang người kia, gần giống một dòng điện
được truyền đi với khẩu súng là vật dẫn.

Cô nghe thấy Bristol thở ra một hơi dài đằng sau mình. Cô biết mà

không cần phải được cho hay, rằng tiếng chuông xa lạ bất ngờ đó đã tiến
gần đến chỗ khiến khẩu súng khai hỏa như thế nào.

Họ rẽ ở nơi có một bóng điện đỏ quạch đánh dấu lối ra đang bật sáng,

đi qua một cánh cửa chống cháy có bản lề, rồi bắt đầu đi xuống cầu thang
thoát hiểm khẩn cấp. Những bậc thang ở phía dưới sáng lên rõ hơn một
chút nhờ ánh sáng dưới sảnh hắt lên. Họ đã có thể nghe thấy giọng nói của
Griff, nghe có vẻ trầm trầm và âm vang trong không gian mở bên dưới,
trước khi có thể nghe đủ rõ.

“Uống một ly nữa nào. Thoải mái đi, đừng sợ, thứ này vốn là để uống

mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.