HẠN CHÓT LÚC BÌNH MINH - Trang 5

1 giờ kém 10 phút

Với cô, anh ta chỉ là một chiếc vé nhảy màu hồng. Thậm chí còn là một
chiếc vé đã dùng rồi và bị xé làm đôi. Một khoản cung cấp dịch vụ trị giá
hai cent rưỡi không hơn không kém. Một đôi chân buộc đôi chân cô phải
liên tục di chuyển phía trước theo mọi bước nhảy, trên khắp vũ trường, suốt
cả đêm. Một thứ trống rỗng, một kẻ vô giá trị có thể dắt cô đi theo bất cứ
cách nào anh ta muốn, cho tới khi năm phút của anh ta kết thúc. Năm phút
với những nốt đen không ngừng tuôn ra, dồn dập như một cơn bão cát dữ
dội quất vào đống xô thiếc rỗng từ phía trên kia, từ chỗ của ban nhạc. Thế
rồi sau đó là khoảng im lặng đột ngột, như thể khi một chiếc cầu dao bị
ngắt, một trạng thái khiếm thính về âm thanh trong quãng tiếp theo. Vài
nhịp thở tự do mà khung xương sườn của cô không bị cánh tay của kẻ xa lạ
nào đó ôm chặt lấy. Rồi mọi thứ tiếp tục trở lại; thêm một luồng bão cát
nữa, thêm một cái vé hồng nữa, một đôi bàn chân nữa lại truy đuổi đôi chân
cô vòng quanh, một kẻ trống rỗng nữa lại dắt cô đi theo bất cứ cách nào
anh ta thích.

Bất cứ ai trong số họ đều là vậy với cô. Cô thích công việc của mình

như thế. Cô thích khiêu vũ như thế. Nhất là để cho thuê. Đôi khi cô ước gì
mình được sinh ra với đôi chân tập tễnh, để cô không thể điều khiển cả hai
bàn chân như một. Hoặc bị điếc, để cô không bao giờ phải nghe tiếng một
cây kèn trombone trượt chiếc loa kèn của nó hướng lên trần. Điều đó hẳn sẽ
giúp cô tránh khỏi công việc này. Khi đó hẳn là cô sẽ phải giặt những chiếc
sơ mi bẩn trong xưởng giặt dưới tầng hầm, hay rửa bát đĩa bẩn trong phòng
rửa bát của một nhà ăn công cộng. Mà nói gì thì nói, ước thì có ích gì chứ?
Bạn sẽ chẳng được gì. À, vậy thì có hại gì chứ? Bạn cũng sẽ chẳng mất gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.