sát điều tra tội sát nhân đã nghỉ hưu đến mười năm mà vẫn nhìn mọi người
như một tay sát thủ hoặc nạn nhân tiềm tàng.
Chiếc Chevy Caprice màu be được đỗ ở ven đường cạnh thư viện thành
phố Boise. Anh trượt vào sau tay lái của chiếc xe cảnh sát không gắn phù
hiệu và chờ cho một chiếc xe tải nhỏ vượt qua rồi mới quành xe nhập vào
luồng giao thông. Anh nghĩ đến nụ cười của Gabrielle, mùi vị miệng cô, và
chất liệu làn da cô dưới ban tay anh. Anh nghĩ về cặp đùi mềm mại mà anh
đã thoáng thấy giữa váy cô. Cảm giác khao khát nhức nhối nặng nề giục giã
ở háng anh, và anh cố không nghĩ đến cô thêm nữa. Thậm chí nếu cô không
gàn dở, thì cô cũng rắc rối. Loại rắc rối sẽ giáng cấp anh xuống làm việc
tuần tra làm việc lúc nửa đêm. Loại rắc rối mà anh không cần đến, anh đã
hầu như không trụ nổi qua vụ thẩm tra công việc nội bộ lần mới rồi. Anh
không bao giờ muốn trải qua điều đó nữa. Không phải vì công việc của
anh. Không phải vì bất cứ thứ gì.
Mới có chưa đầy một năm, nhưng anh biết anh sẽ không bao giờ quên
việc phòng Tòa Án đã điều tra, xét hỏi, và cả lý do anh bị buộc phải trả lời
các câu hỏi của họ. Anh sẽ không bao giờ quên việc dồn Robby Martin vào
một con hẻm tối tăm, tia lửa màu vàng cam phóng ra từ khẩu súng ngắn của
Robby và cú bắn đáp trả của chính anh. Suốt cả cuộc đời còn lại, anh biết
mình không bao giờ quên cảnh nằm gục trong con hẻm, nắm chắc khẩu
súng Colt rỗng không trong bàn tay lạnh lẽo. Không khí buổi đêm bị xé
toạc bởi những tiếng còi báo động ầm ĩ và những màu đỏ, trắng, và xanh
dương xoay tít mù ra ra vào vào các lùm cây và tường nhà. Hơi ấm của
máu anh rỉ ra qua cái lỗ trên đùi, và cơ thể bất động của Robby Martin cách
đó sáu mét. Đôi giày Nike trắng của anh chói lọi trong bóng đêm. Anh
không bao giờ quên được những ý nghĩ rời rạc cứ tích tắc tích tắc trong đầu
anh khi anh hét vào một thằng bé mà không còn có thể nghe thấy gì nữa.
Phải mất một lúc sau, khi nằm trong bệnh viện, với mẹ và các chị anh
nức nở bên cổ, bố anh quan sát anh từ cuối giường, chân anh cố định bằng