HẲN LÀ YÊU - Trang 171

một cái khung kim loại trông như thứ gì đó mà một đứa trẻ sẽ xây nên với
bộ đồ lắp ráp của nó, thì buổi tối hôm đó mới chậm dần lại và chiếu đi
chiếu lại trong đầu anh. Anh suy xét lại tất cả mọi động thái mà anh đã thực
hiện.

Có lẽ anh không nên theo Robby vào con hẻm đó. Có lẽ anh nên thả

thằng nhóc đi. Anh đã biết nơi nó sống, có lẽ anh nên đợi viện trợ và lái xe
tới nhà nó.

Có lẽ, nhưng công việc của anh là truy đuổi lũ kẻ xấu. Cộng đồng muốn

lũ buôn thuốc phiện cút khỏi đường đi của họ - phải chứ?

Chậc, có lẽ.

Nếu tên của Robby là Roberto Rodriguez, khả năng lớn là sẽ chẳng có ai

ngoài gia đình của thằng nhóc đấy thèm quan tâm. Thậm chí còn có thể
không phải là điểm tin hàng đầu trên mục tin tức của tivi, nhưng thằng
nhóc đấy lại trông như thể một ngày nào đó sẽ thành một thượng nghị sĩ.
Một cậu bé Mỹ đặc sệt. Một cậu bé Mỹ đặc sệt gốc u với hàm răng thẳng
và nụ cười thiên thần toe toét. Buổi sáng sau vụ bắn nhau đó, tờ Idaho
Stateman đã in hình Robby lên trang bìa. Mái tóc của cậu ta tỏa sáng như
một vận động viên lướt sóng bảnh bao, và đôi mắt màu xanh dương to tròn
nhìn thẳng vào các độc giả suốt thời gian uống cà phê buổi sáng của họ.

Và độc giả nhìn vào khuôn mặt ấy, rồi họ bắt đầu tự hỏi viên cảnh sát

ngầm kia có thật cần thiết phải bắn chết người không. Chẳng để tâm đến
việc Robby đã chạy trốn cảnh sát, việc cậu ta đã bắn trước, và rằng cậu ta
có một tiểu sử lạm dụng thuốc phiện. Trong một thành phố đang phải vật
lộn với ngày càng nhiều tệ nạn, một thành phố rõ rành rành là đổ hết mọi
rắc rối lên dòng người nhập cư ngoại quốc và những người bang khác,
được sinh ra ở bệnh viện trung tâm, không phù hợp với quan điểm của công
dân thành phố về bản thân họ và thành phố của họ một cách dễ chịu cho
lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.