HẲN LÀ YÊU - Trang 173

hạnh, và một thứ mà anh cố không nghĩ đến - một thứ anh từ chối không
nói đến - nhưng không phải sai lầm của anh.

Không như Gabrelle Breedlove. Giờ thì chính điều đó mới là mớ bòng

bong của anh. Anh đã đánh giá thấp cô, nhưng thực lòng, ai mà lại nghĩ
rằng cô sẽ nảy ra một kế hoạch đần độn như là lùa anh vào công viên mà
không có gì hơn ngoài một khẩu súng lục cổ và một chai keo xịt tóc chứ?

Joe đi ra phía sau cửa hàng và đặt thùng sơn lẫn bao dụng cụ lên mặt

quầy cạnh bồn rửa. Mara Paglino đứng ở đầu quầy bên kia đang mở gói
hàng mà cửa hàng vừa nhận được ngày hôm qua. Hàng gửi không có vẻ có
đồ cổ. "Em có gì ở đó thế?"

"Chị Gabrielle đã đặt hàng mấy món pha lê Baccarat." Đôi mắt nâu to

tròn của cô ta nhìn anh hơi quá mãnh liệt. Cô ta đã uốn lọn mái tóc đen dày,
và môi cô hơi bóng đỏ. Từ giờ phút anh gặp cô ta, anh đã nhận thức được
rằng cô ta có thể hơi say nắng anh. Cô ta theo anh đi lòng vòng và đề nghị
được mang đồ đạc cho anh. Anh hơi thấy phổng mũi nhưng chủ yếu là khó
chịu. Cô ta chỉ lớn hơn Tiffany, cháu gái anh, một hai tuổi gì đó, và Joe
không có hứng thú với mấy cô bé gái. Anh thích phụ nữ. Những người đàn
bà đã phát triển hoàn toàn không cần phải chỉ dẫn xem phải làm gì với
miệng và tay họ. Những người đàn bà biết cách di chuyển cơ thể họ để tạo
ra đúng chuẩn ma sát. "Anh có muốn giúp em không?" cô hỏi.

Anh lấy một cái cọ sơn ra khỏi túi. "Anh tưởng em đáng lẽ đang phải ở

công viên để giúp đỡ Gabrielle chứ."

"Em đã định đi, nhưng Kevin bảo em phải dỡ mấy món pha lê này ra và

bỏ chúng ra khỏi lối đi nhằm trường hợp hôm nay anh muốn đo đạc mặt
quầy."

Các kỹ năng thợ mộc của anh không rộng đến tận việc thay thế mặt quầy.

"Anh sẽ không động tới nó cho tới tuần sau." Hy vọng tuần sau anh sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.