"Đừng nói với em rằng anh không cảm nhận được sự gắn kết giữa chúng
ta. Anh phải cảm thấy điều đó."
Anh lắc đầu. "Không. Anh không tin vào tất cả mấy chuyện linh hồn hòa
quyện, hay nhìn thấy luồng khí đỏ rực." Lùi lại thêm một bước, anh đứng
trên vỉa hè phía dưới cô. "Trong vài ngày nữa em sẽ rất mừng vì anh đã ra
khỏi cuộc đời em." Anh hít một hơi vào phổi và chậm rãi thở ra. "Hãy
chăm sóc bản thân mình, Gabrielle Breedlove," anh nói và quay đi.
Cô mở miệng để gọi anh, để bảo anh đừng rời bỏ cô, nhưng cuối cùng cô
níu kéo một mảnh tự trọng và tự tôn cuối cùng mà cô có và bước vào nhà,
đóng cửa lại với hình ảnh bờ vai rộng của anh bỏ cô đi và chạy khỏi cuộc
đời cô. Ngực cô cảm giác như đang bẹp rúm trên tim cô, và tiếng nức nở
đầu tiên thoát khỏi họng cô khi cô ghì chặt lấy phần áo phông trên ngực trái
của mình. Điều này đáng nhẽ không được xảy ra. Khi cô tìm thấy phần
dương của mình, anh đáng lẽ cũng phải biết cô, nhận ra cô. Nhưng anh
không, và cô chưa bao giờ lại tưởng tượng rằng nửa kia của linh hồn cô lại
không đáp lại tình yêu của cô. Cô chưa bao giờ tưởng tượng cảm giác ấy sẽ
đau đến thế nào.
Tầm nhìn của cô nhòe đi, và cô dựa lưng vào cửa. Cô đã sai. Không biết
còn tốt hơn là biết anh không yêu cô.
Cô nên làm gì bây giờ? Đời cô hoàn toàn hỗn loạn - chấn động thực sự.
Công việc kinh doanh của cô đã sụp đổ, đối tác của cô ở trong tù, và nửa
kia của linh hồn cô không biết anh ta là bạn đời của cô. Làm sao cô có thể
sống tiếp cuộc đời mình như thể không phải cô đang chết mòn bên trong?
Làm sao cô có thể sống cùng một thành phố, và biết rằng anh đang ở đâu
đó ngoài kia nhưng không hề muốn cô?
Cô cũng đã sai về một thứ khác nữa, cảm giác bấp bênh không phải điều
tồi tệ nhất mà cô từng cảm thấy trong đời.