hẳn tin rằng mình cũng có thể bắt sóng với Elvis. Cô là một kẻ lập dị, và
anh cho là mình nên cảm ơn cô vì nhắc cho anh nhớ rằng anh không ở
trong cửa hàng của cô để chằm chằm nhìn mông cô. Nhờ có cô, sự nghiệp
thám tử của anh đang trên bờ vực, và anh phải giải quyết cho xong với một
vụ khám xét lớn. Không nghi ngờ gì. Anh rời ánh mắt khỏi lưng cô và liếc
quanh căn phòng. "Những cái giá mà cô muốn di chuyển ở đâu thế?"
Gabrielle đặt cái đĩa lên quầy hàng cạnh máy tính tiền. "Kia kìa," cô nói,
chỉ về hệ thống giá đỡ bằng kim loại và kính gắn vào tường bên kia căn
phòng. "Tôi muốn chúng được chuyển ra tường sau."
Ngày hôm qua, khi cô nói cái giá, anh đã cho rằng cô có ý nói tủ trưng
bày. Với việc lắp và gỡ có dính dáng, công chuyện này sẽ tiêu của anh mất
vài ngày. Nếu anh sơn, anh có thể kéo dài ra thành hai, có lẽ là ba, ngày tìm
kiếm bất kỳ thứ gì để đóng cọc Kevin Carter. Và anh sẽ đóng cọc hắn. Anh
không nghi ngờ điều đó lấy một phút.
Joe băng qua phòng tới cái giá bằng kính, mừng vì việc này sẽ tốn kha
khá thời gian. Không giống những miêu tả về cảnh sát chiếu trên tivi, các
vụ án không được giải quyết trong có một giờ. Phải mất nhiều ngày và
nhiều tuần, đôi khi hàng tháng trời, để thu thập đủ bằng chứng cho một vụ
tống giam. Rất nhiều chờ đợi. Chờ cho kẻ nào đó có động tĩnh, hốt hoảng
hay bị phản bội.
Joe để ánh mắt lướt qua những khung tranh bằng sứ và thủy tinh, bạc và
thiếc. Vài cái rổ đan nằm trên một cái hòm cũ giữa các giá hàng, và anh với
tay lấy một cái túi vải nhỏ và giơ nó lên mũi. Anh có hứng thú với những
thứ có thể ở trong cái hòm hơn là những gì ở trên hòm. Cũng không phải
anh thực sự mong tìm thấy bức họa của ông Hillard dễ dàng đến thế. Đúng
là thỉnh thoảng anh đã tìm được chỗ giấu thuốc phiện và đồ trộm cắp ở
những nơi rõ rành rành, nhưng anh đoán mình sẽ không may mắn được thế
với vụ này.