HẬN LÃNG BẠC - Trang 111

- Bà nói quá. Không có ông chỉ bảo con đâu thể nên người.

Tình thế vừa đủ lọt lý, ông Tư mới ngước mắt lên gằn giọng:

- Anh lại muốn kiếm chác trong ngôi nhà cổ đã một lần cháy dở này?

- Con tính, khí không phải. Khách thập phương đến Lạt ai cũng háo

hức về chuyện đời cờ của ông. Con sẽ sang sửa ngôi nhà, lập một mái đình
lợp ngói âm dương nóc tròn ngoài sân, dựng tượng ông ngồi bên bàn cờ đá
như trên tiên giới. Đây sẽ là điểm nhấn của toàn bộ khu du lịch mà con đã
được cấp phép, bắt đầu thương lượng bồi hoàn, giải tỏa.

- Hai khọm già này sẽ bị tống cổ đi chứ?

- Ấy... ông bà là nhân chứng sống một thời, con đâu dám. Đất xung

quanh vẫn của ông. Chẳng việc gì ông bà phải dọn đi đâu. Con sẽ gửi thêm
lương thưởng hậu hĩ...

Ông Tư mệt rồi. Ông không buồn nghĩ nữa. Ông đứng dậy nhặt bốn

con Tượng và nách cái bàn gỗ sắp mục ra sân. Vòm mai anh đào ưng ửng
dưới nắng chiều xuân. Trời đất đẹp lạ lùng mà lòng ông cứ nhói lên nỗi
buồn không thể đặt tên là chiến thắng.

Ông Tư ngồi xếp bằng, bệt xuống đất. Bàn cờ nằm hơi nghiêng xuống

thung lũng, trên chiếc đôn đá cạnh gốc thông xù xì. Ông dựng bốn con
Tượng thẳng lên như bánh xe rồi lơ đãng nới tay. Chiếc ô tô tàng hình vụt
lao xuống vực. Ông Tư không cần quân cờ nữa. Đã đến lúc ông có thể chơi
trên một bàn cờ chay, hay nói đúng hơn ông lẫn lộn chẳng biết mình là
quân cờ hay quân cờ là mình.

Đêm tới. Đám lá thông lập cập trong gió, âm u hát như mong xua đi

hơi lạnh cao nguyên bốc lên từ lòng đất. Khách đã ra về từ lâu. Chẳng thấy
ông đâu, bà Tư nháo nhác đi tìm khắp nơi. Rồi bất lực, bà hoảng loạn nhắn
gọi con cháu kíp tới giúp. Ánh đèn pin loang loáng khắp vườn, tiếng réo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.