HẬN LÃNG BẠC - Trang 116

- Bức tranh này, với bác còn hơn cả kỷ niệm nữa. Cái năm ăn độn bo

bo, hai bác ra Bắc thăm quê cũ. Mùa xuân, bà chị gái mua một cành đào rất
đẹp. Bác trai xuýt xoa mãi vì hoa rẻ quá, rẻ không ngờ. Ăn chưa no thì đồ
chơi nào chẳng rẻ, chẳng là thứ xa xỉ. Bất ngờ, ông ra chợ hoa mua thêm
mấy cành nữa, cắm khắp nhà. Tết ông chẳng dám đi đâu, cả lo họ hàng tốn
kém theo phong tục mâm cơm chén rượu. Ngồi lì bên giá vẽ tạm, ông vẽ
mãi... Ông không đặt tên tranh mà chỉ chú hai câu đối "Điểu ngữ tụng như
ý - Hoa hương trình cát tường". Ông mất vì một căn bệnh không khó chữa
lắm, nhưng thiếu biệt dược. Ngày ấy Linh mới hơn mười tuổi. Từ đó trở đi,
mỗi khi nhìn bức tranh bác lại nghiệm ra những di ngôn của người quá cố.

Xưa khó khăn quá, có lúc bác phải buôn gian, bán dối. Chắc Linh nó

nhiễm thói xấu ấy. Hồi đầu, thứ thuốc quá hạn và sắp hết hạn cháu soạn ra
không phải do ế đâu. Linh đã chủ tâm lấy về. Một vốn bốn lời. Chồng nó là
nhà buôn thuốc lớn ở Sài Gòn. Bây giờ chúng làm ăn lớn lắm, giàu lắm,
nhưng bác không mừng nổi mà chỉ xót xa...

Hiền nghèn nghẹn nơi cổ họng.

- Thôi nói chuyện vui cho ta nghe đi con gái - Bác Mai chuyển đề tài -

Tết con dẫn người yêu đến giới thiệu với ta nhé.

Hiền cố giấu nụ cười luống thẹn. Đôi má nàng ửng lên rất nhanh. Từ

ngoài đường nhìn vào, có thể khách sẽ tưởng hai người phụ nữ ấy đang
khoác những chiếc áo len màu hoa đào, màu nắng xuân tươi mới của cao
nguyên Lâm Viên.

Thung lũng Đa Thiện,

Đà Lạt, 1-2006

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.