HẬN LÃNG BẠC - Trang 118

Anh giống một kẻ cô độc.

Chúa đã sẵn sàng chết vì điều đó. Ông cô độc giữa nhân thế. Trên vai

mỗi người là trọn vẹn nỗi đau của nhân loại, không trừ ai.

Tôi chỉ thắc mắc sao anh nhìn tôi như một thiếu niên, ở một mức độ

nào đó là phạm thượng.

Chữ tiểu là vóc dáng, bề ngoài.

Anh coi trọng bề ngoài nhỉ.

Tôi sống trên những thái cực. Chẳng thể thay đổi được. Nơi nào tôi dễ

dàng đi đến tận gốc rễ tâm hồn người ta, con người vật chất của họ là trí
tưởng tượng trong tôi. Khi đó dễ sai lầm khi đánh đồng bề ngoài và nội
tâm. Gặp cô cũng vậy nhưng hai khái niệm đi ngược nhau. Dễ hiểu thôi.

Tôi đã làm anh thất vọng.

Không đâu. Ban đầu tôi có cảm giác cô bước vào lớp học từ Thiên thai

vậy. Rõ ràng tôi thật là mơ mộng, nhưng tôi tin đó không phải là ảo tưởng.

Ví dụ?

Từng tiểu tiết xuất hiện trong giờ lên lớp. Nhiều lắm. Cô giáo đứng

cạnh tôi chỉ bài và cô giáo đứng trên bục giảng có nhiều chỗ khác nhau.
Chữ Nhân của triết học Đông phương, những áng Đường thi trác tuyệt và
vài dẫn chứng ngôn ngữ bằng tiểu thuyết Quỳnh Dao đều có ích cho giáo
án nhưng không hề bằng nhau.

Rốt cuộc giờ đây anh đang nói chuyện với ai?

Cô giáo Lâm!

Tôi từng thấy trong mắt anh có chút nịnh đầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.