HẬN LÃNG BẠC - Trang 125

Đó là điều không tưởng. Đời người quá ngắn ngủi để mà sáng tạo ra

một nhân sinh quan độc lập. Mọi thứ chỉ là sự phát triển và biến tấu trên
những chủ đề gần với hiển nhiên nhưng không hề hiển nhiên chút nào.

Cuộc sống vô tư, không vướng bận những điều rắc rối kia là tốt hơn

hết.

Cô giáo nản chí sớm vậy. Đừng đầu hàng ở đó. Tôi muốn nối tiếp cái

giới hạn kia không phải bằng bế tắc mà bằng cuộc sống ngày mai ít dễ dãi
và nhẹ dạ nhưng cũng ít khó khăn đi.

Còn lúc này?

Có lẽ dịch thơ Đường là thích hợp nhất.

À... bây giờ thì tôi hiểu rồi. Anh đang tự tra vấn mình coi tôi có thật là

cô giáo Lâm trước anh không, hay chỉ là những cảm giác, là sự phóng túng
của đôi mắt có lửa.

Tuyệt vời! Tôi phải cảm ơn cô nhiều. Chính nhờ cô mà tôi trưởng

thành thêm.

Lý do nghe hay lắm nhưng cái cách nó ra đời thực buồn cười. Lủng

củng, không đầu không cuối và cực kỳ mâu thuẫn.

Đôi lúc tôi thấy diễn biến trong tâm hồn mình gần giống như những gì

Chopin còn để lại trong các bản dạ khúc của ông ta vậy. Tâm hồn tôi là một
chiếc đàn gió nặng nề và cổ xưa. Không phải tất cả nhưng may mắn cho
tôi, cô là một người có khả năng phả những luồng gió đủ mạnh làm nó bật
lên những thanh âm. Những suy nghĩ của tôi có cho cô nghe thấy một điều
gì không?

Hãy hỏi một người bạn thân nhất của anh xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.