HẬN LÃNG BẠC - Trang 147

- Chưa hề nhé - Cô lắc đầu - Tiệc đứng "Khẩn hoang Nam Bộ" hoặc

các "Làng nướng, làng luộc" chén chú ly anh bù khú, may ra có thể xem
xét.

- Em sẽ trở lại nơi này?

- Làm kinh tế trang trại ư?

-----

- Người nhà quê chân chất, họ tỏ tình bằng lời cầu hôn.

- Họ không dám sống thử? - Nét mặt cô đầy vẻ nghịch ngợm - Anh và

em là một đôi đẹp đấy nhưng bình lặng lắm. Từng tuổi này em vẫn chưa
biết rung động là thế nào. Hơn nữa, không chung miền ký ức sẽ rất nhàm
chán, hay mâu thuẫn lẻ tẻ và thường vô tình xúc phạm nhau. Chúng ta đã,
đang và mãi chỉ là hai người bạn kể chuyện lạ cho nhau nghe.

- Thành đô hôm nay chẳng mang ký ức phố ra hồn, vì những xáo trộn

bể dâu, vì nó nhỏ nhoi giữa một nền văn minh nông nghiệp lâu đời. Nhưng
ai dám nói nó không năng nổ đi tắt, đón đầu?

- Truyện của Vũ Trọng Phụng so sánh với phở dễ hơn so sánh với bún.

- Tồn tại cái gọi là "mẫu số thị dân"?

- Một lần em nghe lỏm các quý ông bình phẩm vợ thành, vợ tỉnh, vợ

phố, vợ quê... Kết luận của họ cực kì võ đoán bởi sự đồng hóa nền tảng.

Anh không đánh đu sự vô vọng đã lường trước. Nửa mái nhà là món

quà giá trị nhất, anh sẵn sàng trao tặng cho người bạn khác giới tuyệt vời
này. Tấm chân tình đồng vọng mãi những hôm mai, dù từ nay họ chỉ chung
một mảnh trời thành phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.