HẬN LÃNG BẠC - Trang 162

Tôi bất lực gào lên: "Em điên à. Hai con chim từ bé đến lớn chưa đi

khỏi chiếc lồng. Có ai dạy nó bay nhảy đâu. Có ai hướng dẫn nó vạch lá bắt
sâu tìm bọ đâu. Nó ở trên sàn nhà thì chưa việc gì. Khi đứng cheo leo bên
cửa sổ làm sao nó biết dưới chân là vực sâu bằng tám tầng lầu. Nó không
ngã vỡ đầu nơi hè đường xi măng thì cũng đói rã họng trên vòm lá ngoài
kia".

Tôi nhanh chân nhanh tay đi đóng mọi cánh cửa xung quanh. Đôi

chim thấy động chạy nhảy lung tung, lên giường, lên giá sách và sau rốt
nhót lên cửa chớp thông gió. Chúng kề vai, say sưa ngắm cảnh lạ. Vẫn
khung trời ấy thôi, nhưng chắc chắn trong lồng và ngoài lồng mọi thứ rất
khác nhau. Điều làm nên khác biệt ở đây là tự do và bất trắc. Không vì bất
trắc mà chúng bỏ qua giá trị của tự do. Không gian yên ắng lạ thường. Đôi
chim rỉa lông làm dáng như kịch sĩ rồi bắt đầu hót.

Vàng ảnh vàng anh

Có phải vợ anh

Chui vào tay áo.

Tôi căm thù bài học thuộc lòng hoàn hảo của chúng, dù chính mình là

người thầy đã tận tụy nhồi nhét giai điệu kia vào những bộ lông vàng ánh
ma mị. Tôi bỏ đi để khỏi phải chứng kiến kết cục buồn. Tôi sợ người con
gái nọ dụi đầu vào vai tôi, nức nở lời tạ lỗi khó từ chối. Hai sinh linh bé
bỏng sẽ rời cao ốc. Cầu trời bản năng sớm dạy chúng tránh dây phơi, băng
rôn, cáp điện... trên đường bay, để cuối cùng không dát xác dưới những
bánh cao su quay tròn như mắc cửi giờ tan tầm.

Sân thượng hoàng hôn. Sợi nắng nào cũng vướng vất chút âm u của

màn đêm đang đợi. Có lẽ từ nay tôi trốn cả thơ. Nhà thơ lớn là người thấu
cảm những thân phận bé bỏng nhất, những nỗi đau vi tế nhất. Khải ngộ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.