bắt đầu trở thành thiếu nữ. Bao nhiêu mùa xuân cứ trôi, hắn vẫn chẳng vượt
qua những nụ hôn thiếu lửa. Thiếu lửa, nhưng tôi chết cháy trong niềm khát
khao trở thành đàn bà.
Rồi anh xộc đến. Anh là một con công trống lão luyện. Anh biết tôi
thích vũ điệu nào. Tôi kể về anh cho hắn nghe. Hắn không chúc tôi hạnh
phúc và cũng không muốn giật tôi trở lại vòng tay hắn. Tôi cay đắng nhận
ra hắn là đàn ông nhưng không phải giống đực, ít nhất là ở ham muốn.
Trong nền văn hóa của đất nước tôi, khi nói về giới tính, người ta nói về
"giới tính xã hội" hơn là "giới tính sinh học". Ngôn ngữ của chúng tôi rành
mạch đến độ thiếu hụt, không có giống trung, không có giới tính thứ ba.
-----
Một hôm tôi bảo với anh từ nay thi thoảng tôi sẽ ngủ lại căn hộ độc
thân một giường của anh. Anh mở tủ đưa tôi quyển sách dày cộp kẹp giữ
đoạn thơ Kiều. Hóa ra đây là tuyển tập các gương phụ nữ tiết liệt, nghĩa
tháo, trung trinh, lay động muôn đời. Hơn nửa số truyện dịch từ sách Tàu.
Có cả ảnh không ít miếu thờ, sắc phong triều đình nêu gương "trinh liệt nữ
thần". Hàng ngàn năm, biết bao nhiêu câu chuyện người ta cho là cảm
động.
"Bây giờ em mới hiểu, không ít quyển sách nên bị đốt. Đốt sách chưa
chắc là tội ác." - Tôi cực đoan một cách độc địa.
Anh bật nhạc. Dàn máy nhiều đèn chỉ thị, nút điều chỉnh nào cũng có
đèn, bộ lọc tần số nhấp nháy hàng chục cột từ thấp đến cao. Căn phòng tối
bỗng biến thành một góc trời đầy sao. Nhạc Văn Cao và Phạm Duy, những
nét Đường thi đẹp mê hồn lấp lánh trong ca từ. Tôi không thích Trịnh Công
Sơn của Sài Gòn ba trăm năm, dù hát thơ cũng là một nghệ thuật đáng trân
trọng.