HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 107

cười cười nói với Lâm Đại:

- Tốt lắm, về sau phải gọi ta là ca ca, biết chưa?

- Ồ, ca ca, ca ban nãy bị sao vậy, sắc mặt của ca không có chút huyết

sắc, giống như bị bệnh vậy.

Thẩm Khê theo bản năng liếm liếm môi, lắc đầu phủ nhận: - Không

có, chính là suy nghĩ một chuyện nghĩ đến quá mức nhập tâm mà thôi…
Được rồi, ta bây giờ đang rất mệt, ta muốn đi ngủ.

Lâm Đại vẻ mặt nghi ngờ nhìn Thẩm Khê cởi giày ra bò lên giường

tựa vào bên khuỷu tay của Chu thị nằm xuống, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt,
trên khuôn mặt đáng yêu cũng tràn đầy khó hiểu.

Thẩm Khê nằm ở trên giường, cũng không có lập tức rơi vào giấc ngủ,

trong lòng hắn sóng to gió lớn, lại cố tình không thể nói và biểu hiện ra
ngoài. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, hắn phỏng đoán hạt sen mà hắn vừa
mới nhìn thấy ấy có phải là bản thể của Lâm Đại hay không?

Chuyện người có bản thể này tuy rằng nghe khá mơ hồ, nhưng kiếp

trước Thẩm Khê đọc nhiều sách vở, rất nhiều chuyện không muốn người ta
biết hắn cũng đều biết, trong đó trong một quyển truyện kí từng giới thiệu
về dị năng giả có thể nhìn đến bản thể của người khác.

Tất cả thầy thuốc đều cho rằng dị năng giả này bị bệnh về phương

diện thần kinh, cho rằng tất cả những điều hắn thấy đều là bịa đặt suy đoán
ra mà thôi, tất cả đều là ảo giác, mà tác giả của quyển truyện kí kia lại kiên
định chấp nhất cho rằng, người bệnh nhân tâm thần kia quả thật có thể nhìn
thấy bản thể của con người. Bởi vì bất kể là ai, người kia chỉ cần gặp mặt
một lần, là có thể nói chính xác đặc điểm tính cách của đối phương, cho dù
là một người hoàn toàn xa lạ đối với hắn cũng không ngoại lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.