HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 110

Ngồi trên chiếc xe bò xóc nảy hơn nửa ngày, Thẩm Khê chỉ cảm thấy

cả người giống như sắp bị xóc nảy đến rã rời, mông đau đớn, so với bị Chu
thị đánh một trăm cái còn đau hơn nhiều.

- Hai đứa bé là lần đầu tiên đến thị trấn phải không? Đi về phía trước

thêm một lát chính là cửa thành rồi, lão già ta đây không vào thành, chúng
ta từ biệt tại chỗ này đi… Hắc, hai đứa nhóc này, cảm giác ngồi xe như thế
nào?

Chu thị mang theo hai người xuống xe bò, cảm tạ rối rít một phen,

nhìn theo ông lão rẽ sang một lối khác đi xa, Thẩm Khê có chút không
được tự nhiên mà xoa cái mông của mình, liên tiếp hô đau.

Chu thị không khỏi cười lạnh nói: - Mới vừa rồi sao không hô đau?

Vừa xuống xe, liền phát tác bệnh nhõng nhẽo?

Thẩm Khê phồng miệng lên, bất mãn giải thích: - Mẹ, nhà chúng ta là

môn đệ thư hương, lão gia gia người ta tốt bụng giúp đỡ chúng ta, nếu con
còn oán giận bò của lão quá xóc nảy, trong lòng của lão gia gia nhất định sẽ
khó chịu đấy.

Chu thị nghe Thẩm Khê nói như thế, hừ một tiếng: - Coi như tiểu tử

con biết ăn nói.

Thẩm Khê cười xấu xa một chút, đem ánh mắt quăng hướng Lâm Đại,

ý cười trên mặt đầy nét bỡn cợt: - Mẹ, mông của tức phụ con chắc chắc
cũng bị xóc nảy hỏng mất rồi, con xoa xoa cho muội ấy…

Lời nói còn chưa nói hết, Lâm Đại đã trốn về phía sau của Chu thị,

nhút nhát nắm bắt góc áo của đối phương, vẻ mặt đỏ bừng ló đầu nhìn về
hướng hắn.

- Ai bảo ngươi nói hươu nói vượn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.