HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 141

Chu Thị nói: - Lúc mới rời thôn có người nói muốn ở lại luôn trong

thành, như thế nào mới một ngày đã rùm beng ầm ĩ muốn đi về rồi hả? Tiểu
tử thối, có phải con chỉ quen với kiểu lỗ mãng ở nông thôn, nay tới thành
thị lại không quen… Tuy nhiên mẹ và cha con đã thỏa luận rồi, nếu chủ nhà
không ngại cho chúng ta ở lâu, vậy dứt khoát là ở lại ít ngày. Dù sao trong
nhà cũng xong chuyện đồng áng rồi, giờ việc không nhiều mà cũng không
ít, khi nào đến mùa thu hoạch về là vừa.

Thẩm Khê có chút hoài nghi hỏi han: - Tổ mẫu sẽ đồng ý sao?

Chu Thị cười cười nói: - Mẹ bảo cha con tìm người viết thư báo tin về,

lão thái thái cho dù không đồng ý thì đã sao, chẳng lẽ sẽ phái người đến trói
chúng ta mang đi? Tiểu tử con hãy an tâm mà ở lại chỗ này đi. Không cần
phải nhìn mặt người khác để sống, cứ tự do tự tại, còn có nha đầu Đại Nhi
láu lỉnh thông minh, cuộc sống cứ trải qua như vậy không tốt sao?

Thẩm Khê gật gật đầu không nói gì nữa.

Hắn ban đầu vốn cũng muốn lưu lại ở trong thành, tuy rằng lúc này thị

trấn Ninh Hóa so với các thị trấn lớn sau này kém hơn rất nhiều, nhưng vì
đây là địa phương mà khách vãng lai từ Phúc Kiến đến Giang Tây thường
xuyên lui tới, nên cơ hội so với sơn thôn nhiều hơn.

Quan trọng nhất là muốn đi học thì nhất định phải ở lại thị trấn.

Nếm qua điểm tâm, Chu Thị mang theo Thẩm Khê và Lâm Đại đi ra

ngoài, dọc theo đường đi Chu Thị trên mặt đều đầy vẻ tươi cười, còn nói
mua quần áo mới, còn nói cho hai người mua quà ăn vặt cho đỡ thèm.

Thẩm Khê nghĩ thầm rằng hẳn là tối hôm qua cha đem ít bạc vụn tích

được đều cho Chu Thị, Chu Thị trong tay có tiền mới có tâm tư đi ra ngoài
mua sắm, bằng không Chu Thị vốn dĩ tiết kiệm chắc chắn là sẽ không tiêu
xài phung phí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.